"Khoan đã, bác sĩ, đây là phòng làm việc của giám đốc, chắc anh không phải giám đốc đâu nhỉ? Tôi muốn nói chuyện với giám đốc, được không?" Tâm lý của Diệp Hạnh khá tốt, mặc dù bị Cố Cảnh Viễn nghi ngờ nhưng cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh tự nhiên trên mặt, thái độ không hề nao núng.
Cố Cảnh Viễn còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên có một người phụ nữ mặc đồng phục y tá bước vào. Cô ta thờ ơ liếc Diệp Hạnh một cái rồi mới lạnh lùng nói: “Các người coi bệnh viện là chợ rau hay gì mà ai cũng đòi vào vậy? Thật là! Bác sĩ Cố đã nói rất rõ ràng rồi, các người còn muốn dây dưa nữa là sao? Có biết điều không thế? Các người tưởng giám đốc bệnh viện chúng tôi là người mà ai cũng có thể gặp à? Đúng là đồ không biết điều! Mau đi đi! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Y tá vừa vào này không phải ai khác mà chính là cháu gái của Đàm Uyển, Đàm Hân.
Cô ta vừa đi qua chỗ cha mình và biết được chuyện cả Đàm Uyển và Giang Điềm đều bị đau bụng cả đêm. Nhưng cha cô ta bắt mạch xong lại không phát hiện ra vấn đề gì, cho nên cô ta cũng trút hết cơn tức giận lên người Diệp Hạnh và Giang Từ Thâm giống như Đàm Uyển và Giang Điềm, đương nhiên thái độ cũng không hề tốt.
Bọn họ muốn ở bệnh viện này phẫu thuật và đứng dậy lần nữa á? Mơ mộng hão huyền!
Khác với sự phẫn nộ của Đàm Hân, Cố Cảnh Viễn bên cạnh lại bình tĩnh và lịch sự hơn nhiều. Thấy Đàm Hân tức giận, Cố Cảnh Viễn lặng lẽ nhíu mày, sau đó đứng chắn trước mặt Đàm Hân, nói với Diệp Hạnh: “Chuyện này tôi thực sự không giúp được hai người, mời hai người về cho.”
Diệp Hạnh vốn định tiếp tục thuyết phục nhưng Giang Từ Thâm lại đột nhiên lên tiếng: “Diệp Hạnh, đi thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT