Diệp Hạnh nghe xong chỉ thấy phiền phức.
Kiếp trước cô đi đến đâu cũng được mọi người kính trọng, là người có bàn tay vàng nổi tiếng, thế mà bây giờ lại như chuột chạy qua đường, ai cũng có thể bàn tán chỉ trỏ. Sự chênh lệch này quả thực không hề nhỏ.
Mặc dù chiếm lấy thân xác của nguyên chủ nhưng Diệp Hạnh hoàn toàn không phải người yếu đuối, muốn bắt nạt là bắt nạt.
Cô vừa giặt đồ xong, còn dư một chậu nước bẩn, thế là cô trực tiếp bưng chậu gỗ lên tạt thẳng qua hàng rào nhà mình.
Mấy bà tám bên ngoài đang tám chuyện hăng say thì bỗng nhiên bị nước bắn vào ống quần. Có người lập tức kinh hãi hét lên, trừng mắt nhìn Diệp Hạnh rồi chỉ tay vào cô mắng: “Con béo chết tiệt! Mày bị điên à?!”
"Đây là nhà của tôi, đất nhiều bụi, tôi tạt chút nước thì sao? Mấy bà mới sáng sớm đã ăn tỏi hay sao mà miệng thối thế?" Diệp Hạnh không hề sợ hãi, lạnh lùng lườm lại mấy bà kia.
"Thôi bỏ đi chị Vương, đừng chấp nhặt với cô ta, chúng ta đi thôi, con đàn bà đanh đá này ngay cả chồng mình cũng mắng chửi thậm tệ được, chúng ta đừng dây vào cô ta nữa." Một bà khác vội vàng kéo người kia lại, làm người hòa giải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play