Trăm năm quá khứ, thoáng chốc đã kể hết. Đợi đến khi bụi bặm lắng xuống, Lâm Phù Phong vẫn chưa đạt được sự cứu rỗi mà mình mong muốn. Ngược lại, hắn cảm thấy bản thân không còn xứng đáng được tha thứ.
Khi hắn tỉnh lại, trước giường vây quanh vài người. Lâm Phù Phong gắng sức mở mắt, ánh nhìn dừng lại trên người Trạch Lan. Hắn run rẩy vươn tay, khẽ nói:  
“Có thể… cho ta nhìn nàng lần nữa không?”  
Hắn muốn được thấy lại lục thực mà nàng hóa thân sau khi rời đi.  
Trạch Lan nhìn hắn, bình thản phun ra ba chữ:  
“Nàng đã đi.”  
Sau khi Lâm Phù Phong kể lại toàn bộ câu chuyện, oán hận trong lục thực mà Nam Lĩnh Nhiêu Hoa hóa thành đã tan biến. Nàng không còn yêu, cũng chẳng còn hận. Đối với một người, sự khinh miệt lớn nhất chính là không thèm để tâm, không còn cảm xúc. Vì thế, nàng không muốn gặp Lâm Phù Phong lần cuối, mà trở về thiên đạo, đạt được sự tiêu diêu chân chính.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play