Ra khỏi cổ cảnh, dao động bên ngoài càng thêm kịch liệt.
Trên bầu trời, một vết rách bị xé toạc, đóa hoa trong suốt khổng lồ chậm rãi khép lại, từng luồng ma khí theo khe hở len lỏi chui vào bên trong.
Lâm Táp Táp vừa rời thanh linh cổ cảnh đã trông thấy Phong Khải. Thiếu niên tay cầm trường kiếm, toàn thân chật vật, đang gấp gáp tìm kiếm ai đó. Bỗng, có người kéo cổ tay hắn lôi đến dưới tàng cây. Phong Khải nhẹ nhõm thở ra, quay đầu: “Sư tỷ…”
Lời nói lập tức ngưng đọng. Nhìn rõ thiếu nữ nắm tay mình, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, nhưng không lộ vẻ thất vọng: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lâm Táp Táp chẳng buồn đôi co, liếc nhìn khoảng trống bên cạnh hắn, hỏi: “Ngươi không đi cứu Lạc Thủy Vi?”
Hắn làm sao có thể không cứu.
Dù đã biết Lạc Thủy Vi không phải cô gái trong ký ức, hơn mười năm chân tình ở chung khiến Phong Khải không thể lạnh lùng bỏ mặc nàng. Vì thế, việc đầu tiên khi trốn khỏi lao ngục là đi cứu Lạc Thủy Vi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT