Đúng như Lâm Táp Táp nói, Lạc Gia Trấn chẳng còn ai mang họ Lạc. Sau khi Tử Tiêu Phủ thoái ẩn cách đây trăm năm, nơi này chủ yếu là dân thường sinh sống, thị trấn vẫn giữ được vẻ phồn vinh.
Nhiều ngày ngự kiếm phi hành, dù là tu sĩ cũng khó lòng chịu nổi. Vào trấn, bốn người tìm đến một khách điếm lớn để nghỉ ngơi, nhưng không khéo, khách điếm chỉ còn hai gian phòng trống.
“Hay là chúng ta đi hỏi chỗ khác xem?” Lạc Thủy Vi đề nghị.
Cốt truyện lại trùng khớp với nguyên tác, Lâm Táp Táp xoa má, có chút mất kiên nhẫn: “Đừng đi, hỏi cũng vô ích.”
Trong sách, ba người đến Lạc Gia Trấn, hỏi khắp trấn chỉ có khách điếm này còn phòng, mà chỉ có một gian. Vì thế, Lạc Thủy Vi đỏ mặt chen chúc cùng hai nam nhân trong một phòng. Cả ba đẩy qua đẩy lại, chẳng ai chịu lên giường nghỉ, cuối cùng ngồi nhìn nhau trước bàn suốt đêm.
Lâm Táp Táp: ??? Cái thói quen gì thế này?
Có lẽ do sự xuất hiện của nàng, từ một phòng giờ thành hai gian, nhưng vẫn không đủ chỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play