Bùi Châu cũng không để ý, trong mắt anh ấy, Tịch Kính và em gái chỉ là quen biết xã giao nhưng đều là nề mặt anh ấy mới chào hỏi nhau, hôm nay đến đây cũng là để giúp anh ấy lấy đồ: "Được, lái xe cẩn thận"
Khi Điềm Điềm đi ngang qua Tịch Kính, cô chỉ khẽ gật đầu: "Anh Tịch Kính, chúc anh sớm khỏe lại."
Tịch Kính vốn luôn khiêm tôn lễ phép lại không đáp lại lời xã giao xa cách của cô, trông có vẻ vừa tức giận vừa âm ức, còn đáng thương hơn cả Đậu Bao đang giả vờ đáng thương.
Điềm Điềm không để ý đến anh, quay người bước đi.
Kết quả vừa đóng cửa, cô đã nghe Bùi Châu nói: "Con bé này từ lúc nào mà hấp tấp thể, điện thoại cũng không mang theo."
Tịch Kính nghe vậy lập tức quay người nhìn thấy điện thoại trên bàn, nhanh hơn Bùi Châu một bước cầm lấy điện thoại nói: "Tôi vừa xuống lầu mua chút đổ, tôi đưa xuống cho em ấy."
Nói xong, không đợi Bùi Châu phản ứng, anh cầm điện thoại, thậm chỉ còn không đổi giày đã ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play