Phương Tri Lễ thấy anh ta không nói gì, cảm thấy mình đoán đúng rồi, cậu ta đang chột dạ, trong lòng càng đắc ý hơn.
"Đúng."Một lúc lâu sau Bùi Từ gật đầu thừa nhận.
Phương Tri Lễ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, vẻ mặt như tôi còn chưa hiểu cậu sao, sau đó nghĩ đến Bùi Từ đã có thể bám riết lấy không chịu buông như vậy, thì đưa ra thêm điều kiện khắt khe hơn cũng có vẻ hợp lý.
“Làm anh em với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi cũng không phải không cho cậu đến nhà tôi ăn cơm, nhưng cậu phải có chút biểu hiện với tôi chứ?”
Cũng may là anh em bao nhiêu năm, Phương Tri Lễ vừa mở miệng Bùi Từ đã biết cậu ta muốn nói gì đột nhiên trở nên độ lượng, mở miệng gọi Phương Tri Lễ: “anh thứ.”
Giọng Bùi Từ không lớn, nhưng tất cả mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy.
Phương Tri Thư không phản ứng gì nhiều, Bùi Từ nhỏ hơn Phương Tri Lễ hai tháng, chuyện này anh ấy biết, chỉ coi như hai người này lại đang so kè với nhau.
Nhưng Phương Tri Ý lại trợn tròn mắt, nhìn anh trai mình rồi lại nhìn Bùi Từ, vì Bùi Từ ở Dung Thành đã nói anh thứ mình phải gọi anh ta là anh, kết quả vừa rồi cô lại nghe thấy Bùi Từ gọi anh trai mình là anh thứ.
Không phải nói đàn ông có tâm lý so sánh rất nặng sao? Ví dụ như tuyệt đối sẽ không gọi anh em mình là anh, ai cũng muốn làm anh, kết quả Bùi Từ lại gọi như vậy, anh thứ mình lợi hại quá!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play