Lưu Vân Thanh thấy đã làm thì phải như chồng mình nói, không đánh trận không chuẩn bị, cứ nghĩ ra được gì thì chuẩn bị hết, nếu không được thì còn có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Đồ Mỹ Phương ủng hộ, đồ ăn và bán quần áo không giống nhau, đồ ăn là thứ ăn hàng ngày, quần áo thì không phải ngày nào cũng mua, quần áo thì phải theo đuổi kiểu dáng mới, hợp thời trang và khác biệt.
Đồ ăn nhất định phải tạo cho người ta cảm giác ăn mãi không chán thì mới lâu dài được.
Có phương hướng rồi, Lưu Vân Thanh không để Phương Tri Ý lo lắng nữa, đợi đến khi mở cửa hàng, vì mới mở nên những người đi qua còn chưa biết rõ là gì, có chút ế ẩm, mọi người trong khu thay nhau ủng hộ hai ngày.
Quả nhiên như Phương Tri Ý nói, những người đi qua ngửi thấy mùi thơm đều muốn nếm thử cho biết, dần dần thì cũng tốt lên.
Từ đó về sau, Phương Tri Ý vẫn luôn thử nghiệm, đến khi kết thúc thì đã một tháng trôi qua, nghe nói tiệm đồ nhúng của Lưu Vân Thanh đã đông khách lắm rồi.
Vì buôn bán quá tốt, chị ấy còn đón em gái ở quê lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play