Lưu Vân Thanh ít khi được người khác khen ngợi, Phương Tri Ý nói vậy chị ấy còn có chút ngượng ngùng, cười khan hai tiếng: “Chị làm sao mà so được với nhà hàng, người ta là đầu bếp làm mà, chị chỉ nấu đại thôi, cũng chỉ có em và đội trưởng Bùi là không chê thôi.”
“Chị dâu, chị phải tin em, em thực sự không nói dối đâu, tay nghề nấu ăn của chị mà bày ra ngoài thì đầu bếp nhà hàng cũng phải thất nghiệp hết.”
Lời nói này khiến Lưu Vân Thanh càng vui hơn, vội kể cho Phương Tri Ý nghe về ước mơ trước đây của mình, lúc đó tình hình mới ổn định được không lâu, gia đình được chia đất, cuối cùng cũng có đất để trồng trọt, lương thực trồng được là của mình, không còn phải nộp cho địa chủ nữa, bố mẹ vui mừng đưa chị và các em đến chợ huyện, cả nhà lần đầu tiên ăn một bữa cơm ở nhà hàng trong huyện.
Mặc dù chỉ gọi hai món nhưng Lưu Vân Thanh vẫn nhớ mãi hương vị đó cho đến tận bây giờ, chị ấy còn nói với bố mẹ rằng sau này lớn lên có tiền nhất định sẽ mở một nhà hàng, để cả nhà luôn được ăn những món ăn ngon như vậy.
Sau này lớn lên, chị ấy đi xem mắt và quen biết Lý Khuê Dũng ở làng bên, anh ấy là bộ đội, sau này được thăng chức nên đã đưa Lưu Vân Thanh đi theo.
Đoàn trưởng Lý cũng là con nhà nghèo, để vợ con không phải chịu khổ nên anh ấy đã rất liều lĩnh trong quân ngũ, Lưu Vân Thanh vì chăm sóc chồng con nên đã quên mất ước mơ ban đầu, hơn nữa lúc đó cũng không ổn định, không biết khi nào chồng sẽ được điều đi.
"Chị dâu, bây giờ đoàn trưởng Lý đã ổn định rồi, nếu chị có ý định thì thực sự có thể mở." Phương Tri Ý thấy Lưu Vân Thanh nói về ước mơ của mình, trong mắt chị ấy đều sáng lên, cô thấy vậy thì động viên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT