"Không biết!" Bùi Từ nói xong lại lắc đầu: “Phương Tri Lễ, cậu trở mật nhanh quá, chưa nói đến chuyện tôi đón em gái cậu về, chỉ nói đến chuyện năm đó ở trường hàng không, mẹ tôi đã gửi bao nhiêu đồ ngon đến, lần nào mà không có phần của cậu? Lúc đó cậu còn đảm bảo với mẹ tôi là sau này sẽ coi tôi như anh em ruột, bây giờ tôi đến ăn một bữa cơm mà cậu cũng không muốn, ôi mẹ tôi mà biết được chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
Bùi Từ nhắc đến chuyện này, Phương Tri Lễ lập tức thu nanh vuốt lại, năm đó anh đến trường hàng không thì tuổi còn chưa lớn, cậu không giống Bùi Từ từ nhỏ đã được huấn luyện trong quân đội, vì vậy để thành tích của mình được nổi bật, anh ấy phải luyện tập chăm chỉ hơn, lúc đó điều kiện của trường hàng không cũng không tốt lắm, nên lương thực cũng lúc này lúc khác, thường xuyên luyện tập xong đói đến không chịu nổi, các bạn học đều thích tụ tập lại để ăn thêm.
Chỉ có mình anh ấy lúc đó ít khi tham gia.
Bố mẹ tuy định kỳ gửi tiền cho Phương Tri Lễ, dặn anh ấy nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, nhưng lúc đó em gái sức khỏe rất kém, quanh năm cần đủ loại thuốc bổ, anh còn chưa kiếm được tiền nên chỉ có thể tiết kiệm tiền ăn, mục đích là để mua thêm thuốc bổ cho em gái, hy vọng em gái có thể nhanh chóng khỏe lại, không còn phải chịu khổ nữa.
Lúc đó, Bùi Từ đã nhận ra hoàn cảnh khó khăn của anh, Phương Tri Lễ không nói ra, nhưng mỗi lần nhà anh gửi đồ cho anh thì Phương Tri Lễ cũng có một phần.
Phương Tri Lễ tự biết mình có lỗi, nhưng lại có chút không cam lòng, chủ yếu là không biết người này rốt cuộc có chủ ý gì, một lúc sau mới nói: “Vậy thì cậu không chỉ ăn một bữa.”
Bùi Từ nói: "Tôi trả tiền, còn giúp đỡ nữa." Ý là mọi người không có lỗ đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT