Có phải sợ mình đưa người đi rồi không chăm sóc tốt không? Trương Khâu nhìn những người ngồi cùng bàn, ánh mắt đều na ná nhau.
Ông có chút bất lực, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn xinh xắn của cô gái nhỏ lại thấy có thể thông cảm, nếu đây là con gái mình, ông ấy chắc chắn cũng sẽ ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt.
“Đồng chí Bùi này thì không cần lo lắng, ở đây tôi cũng đảm bảo với đồng chí Phương, sau khi cô vào viện nghiên cứu, tôi sẽ lập riêng một dự án có trách nhiệm với cô, sau này nếu cô muốn giúp đỡ đồng nghiệp trong viện nghiên cứu thì giúp, không muốn thì cũng không ai nói cô nửa lời, đương nhiên trong dự án của cô, cô luôn là người quyết định, trợ lý cũng do cô đích thân lựa chọn.”
Lời hứa này thật sự quá tuyệt, ngay cả Thái Thiệu Hoài cũng thấy rất tốt, nhưng nghĩ lại thì những nhân tài như vậy luôn phải được đối xử đặc biệt, dù sao thì sự phát triển của đất nước vẫn dựa vào họ.
Có lời đảm bảo nghiêm túc của Trương Khâu, mọi người cũng yên tâm rồi, đương nhiên Trương Khâu cũng yên tâm hơn, dù sao thì một thiên tài như vậy mà để trong tay mà bị người khác cướp mất thì ông ấy chỉ còn nước thổ huyết mà chết.
Tất nhiên Trương Khâu vẫn có tuyệt chiêu, thấy mọi chuyện thuận lợi, ông ấy lại nói với Phương Tri Ý: “Đúng rồi đồng chí Phương, thủ trưởng Thái đã nói chuyện về bố mẹ cô với cô chưa?”
Phương Tri Ý nghe vậy ngẩng đầu nhìn Viện trưởng Trương, lại nhìn Thái Thiệu Hoài: “Viện trưởng Trương, bố mẹ tôi làm sao vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT