Nếu hắn chỉ muốn tranh công của tướng sĩ, rút lui cố thủ ở hậu phương thì thôi. Chỉ sợ hắn lại chỉ huy lung tung, làm lỡ mất thời cơ.
Vạn Tuyên Đế cũng hiểu rõ đức hạnh của Thái tử.
Việc nước việc nhà không thể xem như trò đùa, Vạn Tuyên Đế xuất thân là con cháu hoàng tộc, một khi đã kế thừa ngai vàng, tuyệt đối không thể để mất một tấc đất nào. Nếu không trăm năm sau về cõi tiên tổ, ắt sẽ bị thế nhân nguyền rủa.
Vị hoàng đế già nua khép hờ đôi mắt, nói: "Trong kinh chính sự bận rộn, Thái tử không được tự ý rời kinh. Dự Vương, ngươi thay trẫm đến biên cương đốc chiến."
"Nhất định phải đánh lui Ngõa Lạt, bảo vệ non sông."
Bùi Thuyên: "Thần tuân chỉ."
Bá quan trong triều rốt cuộc cũng trút được gánh nặng trong lòng. Chỉ còn lại Thái tử mặt mày tái mét, trên người hắn làm gì có chính sự trọng đại nào!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT