Lần này Thải Chi và Thanh Liên không thể ngồi yên được nữa. Nếu Tiết Hạo mang bộ dạng này về phủ, bị Tần lão phu nhân biết được, nhất định sẽ bị phạt. Chuyện đó thì không sao, chỉ sợ liên lụy đến Bình An cô nương.

Thải Chi: “Ta đi gọi người của Nhị ca. Chỗ này dơ bẩn quá, Thanh Liên, ngươi dẫn cô nương ra ngoài hóng gió đi.”

Khi Bình An được Thanh Liên nắm tay dẫn ra ngoài, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Đại Tráng. Trương Đại Tráng đang nghi hoặc hỏi Tiết Hạo: “Miệng ngươi thành cái vòi phun nước rồi à, ọc ọc nước ra thế kia?”

Bình An: "..." Với bộ dáng này của hắn, không thể lên lầu ba được.

Hết cách rồi, vậy thì tự mình đi thôi.

"Thanh Liên." Bình An gọi Thanh Liên lại.

Thanh Liên được sủng ái mà kinh sợ. Nhị cô nương ít nói, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại này gọi tên mình, thật là dễ nghe!

Nàng vội hỏi: “Sao vậy ạ?”

Bình An chỉ vào cầu thang đi lên: “Ta muốn lên trên đó.”

Thanh Liên: “Cái này...”

Lầu ba của Lâm Giang Tiên, là của vị Dự Vương điện hạ kia. Dù là công chúa đến Lâm Giang Tiên cũng chưa chắc đã đặt chân lên được.

Bình An không phải đang hỏi ý Thanh Liên, nàng nhấc váy lên, bước lên cầu thang lầu ba. Đi được mấy bậc, đến một chiếu nghỉ nhỏ, nơi đó có mấy công gia thị vệ canh gác, bên hông lăm lăm những thanh đao sáng loáng.

Thị vệ chắn ngang đao: “Đứng lại, làm gì đó?”

Thanh Liên sợ đến mức không dám thở mạnh, lại lo lắng nhìn Bình An. Cô nương gan lớn thật!

Cách một lớp lụa mỏng, Bình An ngữ khí thản nhiên, nói: “Ta là người trong quán, lên thu dọn đồ đạc.”

Nói rồi, thật sự đưa ra một thẻ bài của Lâm Giang Tiên, là do Trương Đại Tráng đưa cho nàng.

Thị vệ nhận lấy thẻ bài, không hỏi gì thêm, cứ thế mà tránh đường.

Thật sự dễ dàng đến mức có chút kỳ quái, Thanh Liên muốn đi theo nhưng lại bị thị vệ ngăn lại.

Trên cầu thang gỗ, đôi giày da hươu viền vàng của Bình An giẫm lên, phát ra từng tiếng bước chân trầm đục.

Lầu ba Lâm Giang Tiên khác hẳn lầu hai, là kiểu mái hiên một tầng, bốn phía chạm rỗng, rủ xuống lớp sa mỏng gần như trong suốt, theo gió sông nhẹ nhàng lay động.

Bình An vốn đã che khăn trùm đầu, lại thêm lớp lụa này, phía trước càng trở nên mờ ảo.

Nàng tháo khăn trùm đầu, treo trên cánh tay, tay kia khẽ vén lớp lụa lên. Phía trước dường như có người, lại dường như không có.

Nàng nheo mắt.

Đột nhiên, gió sông mang theo hơi xuân, thổi tung vạt áo nàng, cũng thổi phồng lớp lụa mỏng. Sau lớp màn lụa, bóng hình dần trở nên rõ ràng.

Đập vào mắt đầu tiên là chiếc án kỷ gỗ trắc chạm khắc hình cát tường như ý. Trên mặt án đặt giấy vẽ, bốn góc giấy được đè bằng chặn giấy hình tỳ hưu bằng ngọc, đầu thú ngẩng cao, ẩn chứa vẻ công kích.

Sau án kỷ, thiếu niên vận y phục đen huyền thêu tường vân bằng chỉ vàng, thoang thoảng mùi thuốc, theo gió nhẹ nhàng xộc vào mũi. Hắn khẽ kéo tay áo, cầm bút vẽ, trên tay nổi lên những đường gân xanh nhạt.

Đây là một đôi tay rất hợp để cầm kiếm.

Bình An đã từng thấy tay của Trương Đại Tráng, Trương Đức Phúc, cũng có loại cảm giác này. Đương nhiên, tay của cha con Trương gia không đẹp bằng tay hắn.

Mà khuôn mặt của cha con Trương gia, cũng không đẹp bằng hắn.

Sau khi đến kinh thành, Bình An đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy một người đẹp đến vậy. Hắn tựa như từ trong tranh bước ra thế giới này, còn đẹp hơn cả những bức tranh dán tường nàng thích nhất.

Nghe thấy tiếng bước chân từ sớm, hắn cũng không hề động đậy, chỉ cúi đầu tô vẽ cành hải đường trên tay, cho đến khi hoàn thành nét bút cuối cùng, hắn mới từ từ đứng dậy, ngước mắt lên.

Bình An nhìn hắn, hắn cũng nhìn Bình An.

Nàng búi tóc song hoàn, mặc áo đối khâm* bằng vải sa thêu hoa màu vàng nhạt, dưới mặc váy bách điệt màu xanh lam, đôi mắt chứa đựng nước thu, mũi cao thanh tú, môi đỏ như son, dung nhan diễm lệ hiếm thấy.

*Áo đối khâm: là kiểu áo có hai vạt trước khép lại và cài cúc thẳng hàng ở giữa.

Váy bách điệt: là loại váy xếp ly nhiều nếp.

Sắc mặt Bùi Thuyên không đổi, chậm rãi đặt bút xuống.

Là thích khách?

Không phải. Đôi mắt nàng đen láy trong veo, sạch sẽ như nước băng tan chảy từ đỉnh Thiên Sơn, đó không phải là ánh mắt của thích khách. Hơn nữa, vừa rồi hắn đã lộ ra đủ sơ hở, nếu là thích khách, hẳn đã xông lên ám sát như trước đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play