Khác với sự căm ghét tột độ dành cho cha, trong lòng anh luôn có một góc dành để tưởng nhớ về mẹ.
Dù vậy, trước khi về Đại Lục tìm người thân và nhìn thấy ảnh mẹ hồi trẻ trong nhà người cậu đã lâu không gặp, Dịch Hoài từng nghĩ mình đã quên mất dáng vẻ của mẹ.
Bởi vì, trong cái đêm vượt biên đến Hương Giang, chiếc hành lý chứa tất cả ảnh của gia đình đã cùng bà rơi xuống biển.
Sau khi bị cha bỏ rơi, suốt một thời gian dài, trong đầu Dịch Hoài chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải sống sót. Anh không có thời gian để hồi tưởng về quá khứ. Lâu dần, hình bóng và giọng nói của mẹ cũng phai nhạt theo.
Thế nhưng, khi nhìn thấy ảnh mẹ trong nhà cậu, Dịch Hoài nhận ra bà ngay lập tức. Anh cứ ngỡ mình đã quên nhưng hóa ra không phải.
Mẹ anh là một người phụ nữ dịu dàng mà kiên cường.
Bà luôn nói năng nhỏ nhẹ, ăn mặc lúc nào cũng tươm tất, xinh đẹp. Bà chưa từng nổi giận với anh và em trai, thấy quần áo hai anh em lấm lem cũng không cáu gắt, chỉ ân cần phủi bụi giúp. Vì vậy, hồi đó, đám trẻ con trong khu đều rất ngưỡng mộ anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play