Lần này, Ôn Vinh Sinh thật sự hoàn toàn thất vọng về Ôn Gia Đống và Ôn Gia Hân, ông không muốn dung túng cho chúng thêm nữa.
Ôn Vinh Sinh thật lòng nghĩ vậy nhưng Ôn Nguyệt lại chẳng tin cho lắm. Nếu ông thật sự không muốn dung túng, thì đã sớm báo cảnh sát tống cổ chúng vào tù rồi.
Tuy nhiên, Ôn Nguyệt cảm thấy đây là một cơ hội, hơn nữa vừa "cầm" của người ta xong, nên lúc này cô rất sẵn lòng bày kế cho ông. Chỉ là nghĩ đến bản tính của ông, cô cố tình hỏi: "Con nói ra rồi, liệu cha có thật sự đủ nhẫn tâm xử lý bọn họ không?"
Ôn Vinh Sinh không nói có, cũng không nói không, chỉ quay đầu nhìn Ôn Nguyệt, nửa phút sau mới nói: "Con nói thử ý kiến của con xem."
Nhận ra Ôn Vinh Sinh còn có phần do dự, Ôn Nguyệt cũng bắt đầu vòng vo: "Cha nghĩ tại sao Ôn Gia Đống và Ôn Gia Hân lại hạ độc cha?"
Ôn Vinh Sinh sa sầm mặt: "Con nghĩ là vì sao?"
"Vì tiền, vì quyền, có rất nhiều lý do nhưng con cho rằng nguyên nhân sâu xa nhất là do cha luôn dung túng cho họ." Thấy Ôn Vinh Sinh định lên tiếng, Ôn Nguyệt giơ tay ngăn lại: "Cha đừng vội phủ nhận. Đúng, cha không hề nuông chiều bọn họ, yêu cầu cũng rất cao nhưng cha thử nghĩ lại xem, trước đây mỗi lần bọn họ phạm sai lầm, cha đều xử lý thế nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play