Ôn Nguyệt liếc mắt: "Hửm?"
"Con không thèm để tâm đến việc thừa kế nhà họ Ôn, từ chức rồi bỏ đi. Cha lại luôn cho rằng con có thể dứt khoát như vậy, là vì trước đây cha quá coi trọng con, khiến con nghĩ rằng vị trí của mình đã vững chắc."
Nói đến đây, Ôn Vinh Sinh từ từ quay đầu, nhìn lên trần nhà nói: "Cha cứ nghĩ nếu cha nâng đỡ những người khác, con sẽ cảm thấy bị đe dọa, sẽ chịu nhún nhường cha. Nhưng không ngờ, cha không đợi được con nhún nhường, mà lại đợi được bọn chúng ra tay với cha."
Ôn Vinh Sinh nhếch mép: "Nực cười thật, cha tự thấy dù không phải là một người cha tốt nhưng bao năm qua cha cũng không hề bạc đãi Gia Đống và Gia Hân. Cha cứ nghĩ dù chúng có oán trách cha, thì cũng không đến nỗi ra tay với cha nhưng kết quả chứng minh cha đã sai, sai đến mức không thể chấp nhận được..."
Nói đến đây, Ôn Vinh Sinh xúc động, không kìm được mà ho khan.
Ôn Nguyệt đưa cho ông một cốc nước, nói: "Nếu cha không muốn chết, thì đừng kích động như vậy."
Ôn Vinh Sinh khựng lại một chút, nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, đỡ ho hơn một chút rồi mới dựa người ra sau, nhắm mắt cố gắng điều hòa hơi thở. Sau khi bình tĩnh lại, ông mới mở mắt ra, tiếp tục hỏi: "A Nguyệt, con có oán trách cha không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT