Ôn Vinh Sinh cũng không biết Ôn Gia Kỳ đang tính toán gì, đợi cô ta đi rồi, ông tiếp tục xem tài liệu, mãi đến chín giờ rưỡi mới lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Ôn Vinh Sinh ngủ không ngon giấc, đây cũng là bệnh chung của người già, càng lớn tuổi càng khó ngủ. Bình thường trước khi ngủ ông sẽ uống một ly sữa, tối nay đã uống canh gà, đến giờ đi ngủ vẫn chưa tiêu hóa hết, có chút không muốn uống thêm gì nữa.
Có lẽ vì lý do này mà Ôn Vinh Sinh trằn trọc mãi đến tận gần sáng mới mơ màng ngủ được.
Bình thường dù có mất ngủ, sáng ra ông vẫn luôn dậy rất sớm nhưng đêm đó ông lại ngủ một mạch đến hơn bảy giờ, khi ba người phòng hai ăn cơm không thấy ông đâu, mới nhờ quản gia lên gọi.
Ôn Vinh Sinh bị tiếng gõ cửa đánh thức, giật mình bật dậy bật đèn đầu giường, nhìn đồng hồ báo thức mới phát hiện mình đã ngủ quên.
Vội vàng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng ăn, ba người phòng hai vẫn còn ở đó, Trần Bảo Cầm thấy ông liền quan tâm hỏi: "Hôm nay ông sao thế? Trông sắc mặt không được tốt lắm?"
"Đêm qua ngủ không ngon." Ôn Vinh Sinh xoa mặt nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT