Chỉ là trong suốt thời gian qua, điều duy trì tinh thần cho anh ta chính là sự phẫn nộ và oán hận đối với Từ Mỹ Phượng. Giờ đây, mục tiêu oán hận của anh ta đã chết, anh ta không khỏi có chút mông lung.
Ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, Ôn Gia Đống lên tiếng: "Mẹ, tại sao người đàn bà đê tiện đó chết rồi, mà trong lòng con lại không cảm thấy vui vẻ gì cả?"
Ôn Gia Đống không rõ nguyên do nhưng Trần Bảo Cầm thì biết rất tường tận.
Tổn thương mà Từ Mỹ Phượng gây ra cho Ôn Gia Đống là không thể cứu vãn. Trước kia, anh ta cứ ngỡ là mình tự chuốc lấy, nên buông thả bản thân. Sau này biết được là do Từ Mỹ Phượng hãm hại, thù hận chính là thứ duy nhất giúp anh ta chống đỡ.
Giờ Từ Mỹ Phượng đã chết, hận thù cũng nên tan theo, nên anh ta mới thấy mông lung.
Trần Bảo Cầm nghĩ đến đây, mũi cay xè, nước mắt từng giọt lã chã rơi. Ôn Gia Đống cảm nhận được sự ẩm ướt trên mu bàn tay, ngẩng lên nhìn Trần Bảo Cầm đang đứng, đưa tay vỗ nhẹ vai bà ta, nói: "Mẹ khóc gì chứ, Từ Mỹ Phượng chết rồi, chúng ta phải vui mới đúng."
"Con nói đúng, chúng ta nên vui." Trần Bảo Cầm cúi đầu, lau nước mắt, dặn dò: "Trong lòng có vui đến mấy, thì trước mặt cha con cũng phải chú ý, đừng để ông ấy biết chuyện này là do chúng ta làm, biết chưa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT