Ôn Gia Kỳ tức giận, bật dậy khỏi ghế sofa, chỉ vào bóng lưng họ rời đi, không dám tin hỏi: "Cha! Ôn Nguyệt sỉ nhục Vĩnh Khang như vậy, cha không đánh nó thì thôi, một câu nặng lời cũng không nói mà để nó đi như vậy sao!"
"Gia Kỳ, thôi bỏ đi." Lâm Vĩnh Khang lại tỏ ra thấu hiểu: "Anh tin em hai không cố ý, có lẽ chỉ là lỡ lời thôi, hơn nữa chúng ta là người một nhà, không cần thiết phải so đo nhiều."
"Sao có thể là lỡ lời được! Cha nhìn cái thái độ của nó xem, có giống lỡ lời không?" Ôn Gia Kỳ gắt giọng: "Với lại anh coi nó là người nhà, nhưng nó có coi anh ra gì không? Nó còn chẳng coi mẹ em ra gì..."
Trần Bảo Cầm nghiêm giọng: "Ôn Gia Kỳ! Con náo loạn đủ chưa!"
Trong phòng khách ồn ào, nhưng Ôn Nguyệt và Dịch Hoài bước ra ngoài như không hề nghe thấy, đứng ở cửa chờ quản gia Hứa sắp xếp xe đến.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Ba chiếc xe dừng lại trước mặt, Ôn Nguyệt mới nhận ra Dịch Hoài không đến một mình, ngoài hai tài xế, còn có bốn vệ sĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play