"Mẹ yên tâm, con biết mà." Lâm Vĩnh Khang thở dài: "Lần này đúng là tại con, hôm đó là tiệc liên hoan của công ty, con chỉ tình cờ gặp người ta rồi nói vài câu thôi, ai ngờ lại bị đám paparazzi chụp lại gây hiểu lầm."
Rõ ràng địa điểm Lâm Vĩnh Khang bị chụp ảnh là ở khách sạn, lời giải thích này đúng là trắng trợn nói dối. Nhưng có vẻ như Trần Bảo Cầm lại cố tình mắt nhắm mắt mở, hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường, cười nói: "Mẹ biết Vĩnh Khang là người đàng hoàng, không làm ra mấy chuyện như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm rồi. Con lát nữa nói chuyện rõ ràng với Gia Kỳ, mẹ cũng sẽ khuyên con bé."
Nói xong, bà ta lại sực nhớ ra: "Ôi chao, xem mẹ mãi nói chuyện mà quên không mời con vào, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà rồi nói tiếp nhé."
Ngay khi Trần Bảo Cầm vừa dứt lời, Ôn Nguyệt liền thấy bà ta dẫn một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi bước vào.
[Đing—Có dưa!]
Gần như ngay khi hệ thống vừa báo hiệu, giọng nói của nó đã vang lên trong đầu Ôn Nguyệt một cách đầy hào hứng: [Woa! Lâm Vĩnh Khang không phải con ruột của vua tàu!]
Ôn Nguyệt khẽ nhướng mày: [Ồ! Vậy chẳng phải kiếp này Ôn Gia Kỳ không thể làm bà chủ nhà họ Lâm được nữa à?]
Nhưng mà...
Nhìn Lâm Vĩnh Khang – người có khả năng là con riêng, rồi lại nhìn Ôn Vinh Sinh – người bị cắm sừng, Ôn Nguyệt rơi vào trầm tư:
Tuy rằng chuyện này rất đáng xem, nhưng tỷ lệ đội mũ xanh trong giới hào môn Hương Giang ở thế giới gốc này có phải hơi cao quá không?
Tác giả gốc có "khẩu vị" gì vậy?
Nghe câu hỏi của Ôn Nguyệt, hệ thống trả lời: [Không phải đâu nhé, vua tàu không bị cắm sừng đâu. ]
[Vậy sao Lâm Vĩnh Khang lại không phải con ruột?]
[Vì hồi bé hai người họ bị tráo đổi rồi. ]
Trước khi xuyên không, Ôn Nguyệt không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng các thể loại thì đều biết cả, nghe vậy liền hiểu ngay: [Vụ dưa của nhà họ Lâm này là tráo đổi thiếu gia à? Ai tráo đổi họ vậy?]
[Có thể nói vậy, người tráo đổi hai đứa trẻ là Trần A Muội, người đã chăm sóc vợ cả của vua tàu là Thiệu Minh Châu từ nhỏ. ]
[Cha mẹ ruột của Lâm Vĩnh Khang là ai? Trần A Muội tráo đổi con là do bị ai mua chuộc à?]
[Không phải nha, Lâm Vĩnh Khang thật ra là cháu trai của Trần A Muội. ] Hệ thống không úp mở nữa, kể lại từ đầu: [Trước khi con dâu của Trần A Muội sinh, con trai bà ta chết vì tham gia ẩu đả băng đảng, con dâu không muốn một mình nuôi con, sinh xong liền bỏ đi. Lúc đó Thiệu Minh Châu cũng vừa sinh con, Trần A Muội không muốn cháu mình phải chịu khổ, nên trong lúc chăm sóc Thiệu Minh Châu đã lén tráo đổi hai đứa bé khi bà ấy không để ý. ]
Ôn Nguyệt cười khẩy: [Không muốn cháu mình chịu khổ, nên bắt con người khác chịu khổ đúng không?]
Biết được đứa trẻ bị Trần A Muội tráo đổi, lại còn biết được suy nghĩ kỳ quặc của bà ta, trong lòng Ôn Nguyệt không ngạc nhiên lắm, chỉ tò mò hỏi: [Vậy con trai ruột của nhà họ Lâm đâu rồi?]
[Trần A Muội sợ chuyện mình làm bị bại lộ, sau khi chăm sóc Thiệu Minh Châu hết cữ, liền viện cớ con dâu bỏ đi, không ai chăm sóc cháu, xin nghỉ việc rồi bế đứa con ruột của nhà họ Lâm về quê. Vì áy náy, bà ta luôn đối xử rất tốt với con trai ruột của nhà họ Lâm, cho cậu ấy học đại học. ]
Ôn Nguyệt không nhịn được cười lạnh: [Đây mà là tốt à? Nếu bà ta không tráo đổi hai đứa trẻ, thiếu gia thật không chỉ được học đại học, mà còn có thể đi du học nước ngoài nữa kìa. ]
Điều này là không cần bàn cãi, Lâm Vĩnh Khang là một kẻ vô dụng như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng được đưa ra nước ngoài, lấy được cái bằng đại học về đấy thôi? Nếu Trần A Muội thật sự tốt, thì nói ra sự thật để thiếu gia thật và giả về đúng vị trí của mình mới là tốt nhất.
Những việc khác chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi.