Dương Tâm Di nghe xong vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngay cả bản thân cô khi nghĩ đến chuyện đó còn tự thấy mình điên rồ, thế nên cô chưa từng hé răng với ai về những suy nghĩ đó.
Bà Dương thấy vậy lại điềm tĩnh nói: "Con là con gái mẹ đẻ ra, trong lòng con nghĩ gì người khác không biết, lẽ nào mẹ còn không tỏ tường? Con đã thích nó, vậy thì hãy coi chuyện này như một phép thử, nếu vượt qua được, mẹ sẽ không phản đối hai đứa nữa, mẹ cũng sẽ khuyên nhủ cha con nhưng nếu nó không qua được, mẹ mong con có thể quên nó đi, được không?"
Trong lòng Dương Tâm Di vốn đang do dự, nghe vậy liền đồng ý.
Đêm đó, Dương Tâm Di ngủ không yên giấc, về mặt tình cảm, cô cho rằng Trác Văn Phong không phải là người nhẫn tâm như vậy nhưng lý trí lại mách bảo ruồi không bao giờ bâu vào quả trứng không có vết nứt.
Trác Văn Phong liên tiếp gặp chuyện, thật sự là vô tội sao?
Sáng hôm sau, Dương Tâm Di bị tiếng gõ cửa đánh thức, ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.
Chỉ là còn chưa kịp nhìn rõ người bên ngoài, Dương Tâm Di đã bị ôm chầm lấy, ngay sau đó giọng nói của mẹ vang lên bên tai: "Tâm Di, con buồn thì cứ khóc đi con."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play