Nhưng bà càng tỏ ra khó tin, Chu Kim Long càng thấy bà phù hợp, bèn nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu tôi cứ khăng khăng không chịu rút lui, đám cổ đông đó chắc chắn sẽ không để yên, không chừng còn bán tháo cổ phiếu ồ ạt. Đến lúc đó, Chu Phúc Kim coi như xong đời thật. Nhưng giao lại vị trí này cho người khác thì tôi không yên tâm, ai mà biết được đám người chỉ biết đến tiền đó sẽ làm trò gì. Cho nên tôi thấy, chủ tịch mới tốt nhất nên chọn trong số những người thân cận."
Chu Kim Long không nói thẳng là xung quanh mình chẳng có ai thân thiết, mà nắm lấy tay Phó Văn Phương, ân cần nói: "Trong số những người bên cạnh tôi, người đáng tin nhất đương nhiên là bà rồi. Chúng ta là vợ chồng, tôi tin bà sẽ luôn đứng về phía tôi, đúng không?"
"Đúng thì đúng nhưng..." Phó Văn Phương mặt mày hoảng hốt: "Tôi mới vào trụ sở công ty được ba năm, chức vụ cũng không cao, hai năm đầu còn làm ăn lẹt đẹt, may nhờ cái mác bà chủ nên mới không bị đuổi. Mãi đến năm nay mới bắt đầu quen việc, cảm thấy làm được rồi, thì anh lại đột nhiên muốn tôi lên làm chủ tịch. Năng lực của tôi, làm sao mà được?"
Chu Kim Long nhắm đến chính là việc Phó Văn Phương không có năng lực. Mấy năm nay, ông ta không ít lần nghe lãnh đạo phòng ban của Phó Văn Phương khen bà có năng lực, làm việc đâu ra đấy, lại còn ổn định. Nhưng Chu Kim Long chưa bao giờ coi những lời khen đó là thật. Bà là bà chủ cơ mà, lãnh đạo phòng ban không khen bà mới lạ.
Chu Kim Long cho rằng, chút tâm cơ của Phó Văn Phương, trước mặt ông ta thì còn được, chứ ra thương trường thật, e là bị người ta nuốt chửng.
Ông ta hoàn toàn không tin Phó Văn Phương có thể ngồi vững ở vị trí chủ tịch.
Không ngồi vững càng tốt!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT