Còn nói biết cô đã vào làm ở trung tâm thương mại Lệ Vinh, được thăng chức lên làm tổng giám đốc, thấy cô rất giỏi, rất mừng cho cô, sau đó bày tỏ tình cảm sâu đậm: "Thấy em rời xa anh mà sống tốt như vậy, anh yên tâm rồi, khụ khụ..."
Khụ xong không thấy Ôn Nguyệt phản ứng gì, lại ho khan thêm hai tiếng rõ to.
Ôn Nguyệt thấy hắn ho vất vả quá, bèn phát tâm từ bi hỏi: "Anh gọi cho em có việc gì không?"
"Không, không có." Đầu dây bên kia, Từ Thiên Dương hạ giọng, cố tình tạo ra hiệu ứng giọng trầm: "Anh chỉ là nhớ em thôi."
Ôn Nguyệt nghe xong, mặt không cảm xúc "ồ" một tiếng: "Nhưng em không nhớ anh lắm, mấy tháng không liên lạc với anh em sống rất tốt, trời xanh hơn, nước trong hơn, cả thế giới đều tươi đẹp hơn."
Đầu dây bên kia có vẻ bị đả kích lớn, một lúc lâu sau mới hỏi: "Thật sao?"
"Thật mà." Ôn Nguyệt ngồi trên chiếc ghế da mấy vạn tệ, vắt chéo chân nói: "Trước đây em quá ngốc, mới đâm đầu vào cái cây là anh nhưng giờ em nghĩ thông rồi, tình yêu là cái gì chứ, gia sản hàng chục tỷ mới quan trọng. Để tranh giành gia sản, bây giờ em bận lắm, không có thời gian nghĩ đến anh, càng không có thời gian liên lạc với anh, cho nên nếu anh còn chút lương tâm thì sau này đừng liên lạc với em nữa nhé?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT