Ôn Nguyệt tỉnh bơ đáp: "Bà chỉ hắt có vài thùng sơn, nhưng tôi tốn không ít tiền để điều tra ra bà đấy, riêng tiền thuê người bắt bọn chúng đã mất bốn mươi vạn rồi."
Tần Thục Trân tức đến nỗi trợn ngược mắt, nghĩ bụng tôi có bắt cô tốn nhiều tiền điều tra đâu mà bắt tôi trả. Nhưng bà chưa kịp nói gì thì đã nghe chồng lên tiếng: "Không thành vấn đề!"
"Cái gì mà không thành vấn đề! Vấn đề cả đống ra ấy!" Tần Thục Trân giành nói: "Cho dù tôi có trả khoản tiền này, vậy còn sáu mươi vạn nữa thì sao? Dùng vào việc gì?"
"Hai cửa tiệm dưới lầu chỗ tôi, họ mở cửa kinh doanh, bà hắt sơn lên cửa nhà người ta thì làm ăn kiểu gì? Chẳng phải đóng cửa à? Toàn dân buôn bán nhỏ, cả nhà trông chờ vào khoản thu nhập này, trong thời gian sửa sang phải ngừng việc, tôi không phải đền bù cho họ sao? Họ bị kinh động, tôi không phải an ủi họ sao? Miễn tiền thuê tháng này cho họ? Tính ra tính vào, hai mươi vạn chẳng mấy chốc mà hết?"
Giải thích xong khoản này, Ôn Nguyệt nói tiếp: "Thêm nữa, đám người bà thuê là lũ du côn có tiếng ở khu này, chúng đến trước cửa nhà tôi gây sự, không chỉ người trong tòa nhà mà cả hàng xóm xung quanh cũng lo lắng theo. Để trấn an họ, tôi không phải bồi thường tinh thần chút đỉnh sao? Mỗi người hai ngàn, không quá đáng chứ? Tính sơ sơ một trăm người, lại mất thêm hai mươi vạn."
"Còn hai mươi vạn cuối cùng là để bồi thường cho nhân viên tòa soạn tôi, biết có người đến tòa soạn gây rối, họ sợ khiếp vía cả lên." Ôn Nguyệt nói đến đây chợt nhớ ra: "Tính ra thì tôi còn đòi bồi thường ít đấy, bà gây chuyện thế này, trong thời gian ngắn tòa soạn tôi có hoạt động được hay không còn chưa biết, nếu số báo mới mà không ra được thì tổn thất không hề nhỏ đâu."
Ôn Nguyệt tính toán từng khoản một, nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng ngẫm kỹ lại thì toàn lý sự cùn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT