Đồng thời, ông cũng cảm thấy rất mệt mỏi, đứa con trai út đã không ra gì, đứa con trai lớn cũng hồ đồ, giờ đến cả người vợ đầu ấp tay gối bao năm cũng bắt đầu gây chuyện.
Thành ra, khi xảy ra chuyện này, ông chẳng có ai mà bàn bạc.
Trịnh Hưng Quốc day day thái dương, nói: "Tôi biết bà nghĩ gì, bà chỉ là đang ấm ức trong lòng, lại thấy con bé nhà họ Ôn còn trẻ người non dạ, chắc dọa vài câu là sợ, nên mới muốn ra oai với nó chứ gì? Nhưng bà có nghĩ lại không, nó là đứa dám bóc phốt cả cha ruột mình đấy! Bà nghĩ xem, sau khi bóc phốt cha ruột, nó có bị gì không?"
Tần Thục Trân đúng là nghĩ như vậy, đến giờ bà vẫn không hề cho rằng Ôn Nguyệt có bản lĩnh gì, lẩm bẩm: "Tôi có quan tâm chuyện nhà bọn họ đâu, sao mà biết được."
"Bà không quan tâm, nhưng tôi đã cho người đi điều tra rồi, không hề! Không những không sao, mà nghe nói Ôn Vinh Sinh còn tăng tiền tiêu vặt cho nó nữa." Trịnh Hưng Quốc nói: "Bà chưa từng làm ăn với Ôn Vinh Sinh, không biết ông ta là người thế nào, nhưng tôi hiểu ông ta, ông ta coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì, người khác mà làm ra chuyện như vậy, bị đánh cho một trận còn là nhẹ."
"Biết đâu nó được như vậy là nhờ người mẹ đã khuất."
Trịnh Hưng Quốc liếc xéo vợ, không ngờ bà lại ngây thơ đến vậy, cười lạnh hỏi: "Nếu Ôn Vinh Sinh coi trọng người vợ đã mất đến thế, thì ông ta có thể hết lần này đến lần khác đưa người phụ nữ khác về nhà không? Mà thôi, không cần nghĩ đến những chuyện đó, chỉ nhìn vào chuyện hôm nay thôi, chị còn thấy Ôn Nguyệt là quả hồng mềm mặc cho bà nhào nặn à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play