Cố Giác ngẩn người một chút. Đoạn Tu Diệp phóng đại khuôn mặt tuấn tú chiếm trọn tầm mắt cậu, đôi mắt màu nhạt ánh ngược sự chiếm hữu dục khiến người run rẩy. Ngài ấy cố hết sức kiềm chế cảm xúc, không muốn ảnh hưởng đến người yêu, nhưng gạt được người không gạt được chính mình, khi đối diện với Cố Giác, đôi mắt ngài ấy lặp đi lặp lại biến thành đồng tử thú, phảng phất đang đánh giá một con mồi thuộc về mình, người ngoài liếc nhìn một cái cũng không được. Quá đẹp, đại soái ca hung mãnh ai mà không yêu. Đời này diện mạo của cậu ta cũng đẹp hơn hẳn, nhưng cậu ta không thể cả ngày cầm gương mê mẩn ngắm mình, huống chi vẻ ngoài của Đoạn Tu Diệp càng hợp gu thẩm mỹ chọn bạn đời của cậu ta, quả thực là nhắm trúng tim đen, một phát chí mạng! Trong lúc cậu ta ngây người, Đoạn Tu Diệp làm nũng càng thêm chân thật: "Không thể nói cho tôi sao?" "Ha ha, không có gì đâu mà," Cố Giác định đưa thẳng điện thoại di động xoay mặt cho ngài ấy xem, nhưng nghĩ đến Phượng Công Tước vừa gửi tài liệu học tập tới, nảy sinh chút ngại ngùng hiếm có, chỉ nói: "Tôi nói chuyện với Phượng Công Tước một lát, để anh ấy dạy tôi." Phượng Khuynh. Đoạn Tu Diệp không những không thả lỏng, mà còn càng thêm cảnh giác. Đoạn Tu Diệp vùi đầu vào cổ Cố Giác, giọng nói buồn bã: "Tôi có thể dạy em." Nghe được lời này, Cố Giác không nhịn được cười ha ha ha một cách vô lương tâm, một cái đuôi quét đổ bình giấm chua, bạn trai bị cười đến ngây người, vẻ mặt đầy nghi vấn nhìn sang. "Anh dạy tôi á?" Cố Giác vươn tay ôm lấy cổ ngài ấy, ghé sát hơn: "Tôi nói thật với anh, tôi hỏi Phượng Công Tước cái gì, anh nghe cho kỹ đây này..." Cố Giác ghé vào tai ngài ấy, nhỏ giọng nói một tràng nội dung không thể miêu tả. Đoạn Tu Diệp hoàn toàn không phòng bị, sau khi nghe xong, mặt đỏ bừng. Cái này thật sự nằm ngoài phạm vi kiến thức của ngài ấy... "Tôi có thể," Đoạn Tu Diệp quật cường kiên trì chưa đến một giây, liền mềm giọng xuống, rơi vào tự nghi ngờ: "Hình như không quá có thể." Đàn ông trưởng thành một khi quá mức khoe khoang thực lực của mình, toàn bộ khí chất liền tụt dốc, Cố Giác đặc biệt thích tính cách vừa kiên định khiêm tốn lại hay tự kiểm điểm này của ngài ấy, không nhịn được muốn cưng chiều, liền ấn ngài ấy vào lòng ngực xoa đầu mạnh: "Ôi, sao anh đáng yêu thế!" ... Đại Nguyên Soái vẻ ngoài chỉnh tề bị xoa thành tổ chim không cảm thấy mình có chỗ nào đáng yêu, bất quá được Tiểu Cố chủ động ôm cảm giác thật không tệ, ngài ấy thuận thế lại xích lại gần một chút, im lặng hấp thụ hơi thở của cậu ta, rõ ràng là một con rồng to lớn, vẫn cảm nhận được niềm vui được cưng chiều. "Chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau thực hành mà, làm thầy của nhau, sau đó Phượng Công Tước làm người hướng dẫn bên ngoài." Cố Giác hôn lên đỉnh đầu ngài ấy. Đoạn Tu Diệp: "Alpha trong tiểu thuyết của em đều rất có kinh nghiệm." Omega chỉ cần bị động thừa nhận là đủ rồi. Hầu như quyển nào cũng vậy, dù thiết lập nhân vật không có bất kỳ kinh nghiệm "công" nào cũng đều kỹ xảo cao siêu, khiến người đọc sau khi đọc không khỏi thầm than một câu – Sao anh lại thuần thục đến thế! Sách vở như vậy, độc giả thâm niên truyện tình cảm như Đoạn Tu Diệp đoán rằng hơn phân nửa có chút sở thích của tác giả lẫn vào đó. "Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, công việc và cuộc sống riêng tư của tôi phân biệt rất rõ ràng," Cố Giác buồn cười, nội dung tiểu thuyết đam mỹ sao có thể là thật, ai ngờ một Đại Nguyên Soái oai phong lại rất đáng yêu, đối với đuôi rồng một trận cuồng hút: "Tôi nói rõ ràng hơn nhé, sau này anh chính là gu thẩm mỹ của tôi, anh thế nào tôi yêu thế ấy, không cần anh cảm thấy, mà là tôi cảm thấy, tôi thấy anh đặc biệt tốt, không cho phép phản bác." Có tài xế già giàu kinh nghiệm dẫn đường đương nhiên rất tốt, vô đau nhẹ nhàng lại tùy ý, nhưng cùng nhau khám phá những lĩnh vực mới cũng rất tuyệt. Đoạn Tu Diệp ẩn ẩn lo lắng chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng ngược lại lại được đút cho một miếng đường 《Bá Đạo Tinh Linh Yêu Long》. "Được." Đoạn Tu Diệp đáp ứng, ý cười không giấu được tràn ra từ giọng nói. Cố Giác cảnh giác: "Á à, anh đang trộm vui vẻ." "...Ừm," bị vạch trần tại chỗ, Đoạn Tu Diệp có chút ngượng ngùng: "Sao em phát hiện ra vậy?" Câu hỏi hay đấy. Cố Giác vẻ mặt thâm trầm nhìn về phía cái đuôi rồng lấp lánh ánh vàng đang vẫy rất hăng hái: "Anh đoán xem?"
Theo 《Tình Nhân Thế Thân Của Hoàng Đế Tinh Tế》 nổi đình nổi đám, những tác phẩm đã hoàn thành trước đây của Song Ngọc cũng nhờ đó mà tăng thêm nhiệt độ, tiền nhuận bút tăng không ngừng. Từ ngày toàn bộ trang web mở rộng, Cố Giác đã quy định mỗi ngày chỉ được xem hậu trường một lần, không được xem tiền nhuận bút nhiều –
Cố Giác xưa nay là người có thể tuân thủ nguyên tắc.
Bằng không, cậu ta thật sợ mình sẽ 24 giờ dán mắt vào giao diện cập nhật tiền nhuận bút ở hậu trường tác giả Muse, một ngày chỉ xem tiền ào ào chảy vào túi, chẳng cần làm gì khác.
Tuy rằng cảm giác rất không chân thật, nhưng Cố Giác hiện tại đích xác xem như một phú ông nhỏ.
Cậu ta cùng Đại Nguyên Soái cảm thán, cũng khoe ra tiền nhuận bút ở hậu trường của mình: "Tôi vốn dĩ cho rằng tâm lý mình rất vững vàng, nhưng mỗi ngày hậu trường nhận được nhiều điểm tín dụng thật sự quá nhiều, tôi cảm giác hiện tại dù dưới truyện mới có một vạn bình luận mắng tôi cũng không thể làm tâm trạng tôi từ trên trời rơi xuống đất. Anh có thể nghĩ cách nào làm tôi khiêm tốn hơn không?"
Người có tiền tâm tư lung lay, liền dễ dàng bay bổng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT