Nghe Cố Giác kiên quyết nói, Phượng Khuynh hơi ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng một người thông minh lanh lợi như Tiểu Cố sẽ khinh thường những tranh đấu thương nghiệp, không ngờ cậu lại chấp nhận dễ dàng, còn khuyến khích hắn mạnh tay hơn. Phượng Khuynh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Tiểu Cố.
Nghe có cơ hội ngáng chân kẻ thù, lòng Cố Giác vui sướng, ánh mắt cũng ánh lên ý cười.
Mắt trái ánh lên vẻ hả hê, mắt phải như đang thêm dầu vào lửa, rõ ràng là đang thích thú xem kịch hay, hệt như kẻ thấy nhà địch cháy thì vội hắt thêm dầu lạc vào.
Nếu không biết rõ ngọn ngành, kiểu người này đáng bị ghét bỏ và đề phòng.
Nhưng Cố Giác lại lớn lên quá xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp.
Phượng công tước chỉ cảm thấy mình đang bị nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc và chờ đợi, đôi mắt thanh niên lấp lánh ánh sao, khóe môi hơi cong lên vẻ đáng yêu, luôn ngoan ngoãn như vậy. Khí chất tinh linh thuần chủng thật khó diễn tả, mang một sức hút thánh khiết đến lạ kỳ, dù Cố Giác đã bị tính cách của chính mình "ô nhiễm" mà suy yếu đi phần nào, Phượng Khuynh vẫn luôn cảm thấy cậu đặc biệt ngoan.
Trong thoáng chốc, Cố Giác bĩu môi: "Như vậy không tốt sao?"
Cậu ủy khuất nhíu mày, đôi mắt đen láy long lanh như một chú cún con lạc lõng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play