13. Bánh bao nhỏ mất tích

Tịch hộ pháp trong dáng vẻ một người quản gia cao tuổi chẳng biết từ khi nào xuất hiện trước mặt hắn. Gã lắc đầu: “Từ sáng đã thấy cậu ta chạy ra khỏi, đến giờ vẫn chưa thấy về.”

“Hôm nay đến lượt ai bảo vệ thằng bé?”

“Dạ thưa, là Hoa Mặc.”

Nghe đến cái tên này, Cung Ân vô thức nhíu mày. Thế nhưng, mấy năm nay, không phải Hoa Mặc chưa từng đảm nhiệm vị trí bảo vệ tiểu bánh bao. Tuy nhiên, lần này, hắn lại cảm thấy lo lắng khó hiểu.

“Mau, cho người đi tìm nó về đây.”

Mấy năm qua, cho dù Lăng Vân Tửu có ra ngoài chơi cũng không bao giờ đến giờ ăn lại không về. Mong là cảm giác của hắn đã sai.

Cung Ân đứng ngồi không yên, cũng tự mình đi tìm.

Trên con đường mòn sau núi, Lăng Vân Tửu ôm chặt hộp gỗ đào bên người, chầm chậm bước sâu vào bên trong. Mặc dù gương mặt thoáng nét sợ hãi thế nhưng bước chân vẫn vô cùng kiên định.

“Mình nhớ là nó ở đâu đó gần đây.”

Cậu dáo dác nhìn quanh, đến khi nhìn thấy gốc cây có đánh dấu quen thuộc, cậu liền đi tới bên cạnh, từ gốc cây rẽ vào bên trong.

Quả Bất Chu, dùng nhựa quả Bất Chu bôi lên thân giản ngọc có thể khiến giản ngọc trở nên cứng cáp hơn, khó bị gãy vỡ, cũng có thể làm màu của giản ngọc đậm và đẹp hơn. Chủ tiệm trang sức có chỉ Lăng Vân Tửu vị trí của cây Bất Chu, hôm nay cậu muốn tự mình tới đây để hái.

“Mùi máu, thơm… thơm quá!”

“Máu… cho tao máu.”

Bóng đen bất ngờ nhào ra từ trong bụi rậm, lao nhanh về phía Lăng Vân Tửu. Chỉ trong một cái chớp mắt, cậu đã bị bóng đen đó đè xuống.

Ma tu này rõ ràng đã nhập ma, mạch m.á.u đen ngòn nổi bật trên làn da xám trắng. Đôi môi thâm tím không ngừng lẩm bẩm, nước dãi không theo kiểm soát mà chảy xuống, mắt hắn đỏ ngầu không hề có đồng tử. Dáng vẻ vô cùng dọa người.

Gã đè chặt cậu xuống nền cỏ, ngón tay dài ngọt đ.â.m vào bả vai, m.á.u tươi chảy ra.

Mùi m.á.u tanh nồng xộc vào mũi, gã thỏa mãn hít sâu mấy hơi.

“Đây rồi, mau, bắt lấy gã.”

Luồng linh khí xanh nhạt vút qua không khí, đánh mạnh lên lưng gã ma tu. Gã ma tu bị trúng chiêu, b.ắ.n xa mấy mét, bỏ lại Lăng Vân Tửu nằm dài trên nền đất với bả vai vẫn còn đang chảy máu.

“Mau, tới đỡ cậu ấy dậy.”

Thiếu niên khoác trên người y phục trắng muốt, chạy nhanh về phía Lăng Vân Tửu, đỡ cậu đứng lên, còn nhanh tay đút cho cậu một viên đan dược: “Ăn đi, nó có thể giúp vết thương mau lành.”

Lăng Vân Tửu đã đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Thời điểm viên đan dược được đưa vào miệng, cậu cũng chỉ vô thức mà nuốt xuống. Quả nhiên là đan dược của người tu luyện, dược vừa vào đến miệng đã tan, tựa như nước suối ngọt mát chảy vào cổ họng, vết thương trên bả vai cũng đã không còn chảy m.á.u ồ ạt như trước.

Nhóm người vẫn tiếp tục lao về phía ma tu, không ngừng tung ra những chiêu thức để trấn áp nó. Một mảng linh khí không ngừng tràn ra.

“Gã mạnh quá, sư huynh, mau phát tín hiệu gọi Lâm bá bá tới.” Giọng nói cực kì gấp gáp.

Người được gọi là sư huynh kia hành động cũng vô cùng nhanh, lôi từ trong n.g.ự.c ra một đạo đạn tín hiệu, b.ắ.n lên trời phát ra tiếng nổ cực kì chấn động. Chẳng mấy chốc, một người tay cầm kiếm sắc bén đã lao tới, thực lực so với đám người này cũng lớn hơn rất nhiều, dễ dàng đánh bại tên ma tu đã mất sạch thần trí kia.

14. Bánh bao nhỏ là nam chính

Dọn dẹp xong ma tu, vị Lâm bá bá kia mới để ý đến Lăng Vân Tửu đang đứng bên cạnh tiểu đồ đệ của mình. Ông nhìn chằm chằm Lăng Vân Tửu, ánh mắt ý vị thâm trường.

Cậu nắm chặt hộp gỗ đào trong tay, tránh né ánh mắt của ông ta.

Lâm Hách cảm nhận được sự né tránh của cậu, nhưng vẫn đi tới trước mặt cậu, hỏi: “Cậu bé, cậu tên gì, có nương thân phụ mẫu hay không?”

Lăng Vân Tửu lắc đầu: “Ân Ưu, phụ mẫu đã mất từ sớm.”

“Thật là một đứa trẻ đáng thương, ngươi có muốn đi theo ta tu luyện tiên pháp hay không?” Mặc dù mới chỉ gặp lần đầu nhưng ông có thể nhìn ra được thiên linh tu luyện trong người cậu. Nếu như cậu đi theo con đường tu luyện, chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở.

Dù sao cậu bé cũng không cha không mẹ, đề nghị của ông ta vô cùng hấp dẫn, chắc chắn sẽ nhận được lời đồng ý. Thế nhưng, khi nhận được câu trả lời của Lăng Vân Tửu, ông ta lại không khỏi bất ngờ.

“Không cần.”

Đoán chừng người này đã hiểu lầm cậu không có người thân, cũng không có nơi để về. Thế nhưng bọn họ không biết rằng, cậu còn có Ân Ân ở bên cạnh, cậu khẳng định chắc nịch: “Cháu có nhà.”

Có nơi để trở về.

Lâm Hách còn muốn nói thêm gì đó, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Âm thanh xào xạc của lá cây va vào nhau cùng với sự nhiễu động của linh khí. Tốc độ của người đó rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, một người khoác trên mình y phục xanh ngọc đã đứng trước mặt bọn họ.

Đám người tu chân: “...”

Lăng Vân Tửu: “...”

Cung Ân vô thức lùi về phía sau một bước, nhỏ giọng: “Mẹ, sao tiểu bánh bao của bản tọa lại ở cùng đám người tu chân này?”

Bản tọa chỉ mới rời mắt đi có một chút, đám ruồi muỗi này lại có thể sờ tới bánh bao của bản tọa. Tức c.h.ế.t bản tọa rồi.

Hệ thống từ trong cổ áo của Cung Ân ngó ra, nhìn tình huống trước mặt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một luồng ý nghĩ. Nó gấp gáp kéo cổ áo hắn, lắp bắp:

“Không ổn rồi ký chủ, hình như… hình như bánh bao của ngài là…”

Cung Ân khinh thường hệ thống: “Có gì nói đi, đừng có lắp ba lắp bắp, bánh bao của bản tọa thì làm sao?”

“Nó… cậu ta… là nam chính.”

Lần này đến lượt Cung Ân đứng hình.

Lâm Hách tiến lên đứng chắn trước mặt Lăng Vân Tửu, bày ra dáng vẻ đề phòng: “Cung Ân, sao ngươi lại ở đây?”

Lâm Hách phản ứng, đám đồ đệ của ông ta cũng mới phản ứng. Bọn họ rút kiếm chĩa về phía Cung Ân, bầu không khí so với khi chiến đấu với ma tu vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.

Lăng Vân Tửu đột nhiên đẩy Lâm Hách một từ phía sau, chạy thẳng lên trước: “Mấy người làm gì, không được làm hại Ân Ân.”

Lâm Hách khó tin nhìn cậu: “Con, con quen biết với Cung Ân.”

Lăng Vân Tửu hừ lạnh.

Cậu đương nhiên biết, hơn nữa, Ân Ân còn là người thân nhất của cậu.

Mẹ nó, tình huống này là sao, tại sao tiểu bánh bao bản tọa nuôi mấy năm trời, đột nhiên biến thành nam chính. Hơn nữa, còn đứng ở chỗ này cấu kết với đám người tu chân.

“Xin lỗi ký chủ vì thông tin của tôi chậm chạp. Cốt truyện của thế giới này chỉ bắt đầu khi nam chính vừa tròn 12 tuổi, trong một lần tình cờ được Lâm Hách của Tự Tại phái nhận làm đồ đệ. Sau đó mới từ từ từng bước tiến tới con đường dương quang. Trước lúc đó, tôi cũng không có bất kì thông tin nào của nam chính cho nên tôi mới không phát hiện ra sớm.”

Cung Ân: “...”

Hay lắm, tiểu bánh bao mình nuôi đột nhiên biến thành kẻ sau này sẽ gi/ếc mình. Ngươi cảm thấy một câu xin lỗi là có thể cho qua à?

Hệ thống biểu thị nó cũng không có cách nào, thông tin của nó cũng chỉ được hệ thống chủ cung cấp như vậy thôi à. 

15. Giả vờ không quen

Cho nên, giờ bản tọa phải làm sao?

“Tôi cảm thấy vẫn nên vạch rõ ranh giới với nam chính thì tốt hơn. Không thể vì chuyện này mà khiến cốt truyện của thế giới bị đảo loạn được.”

Cung Ân nhìn tiểu bánh bao trước mặt, thở dài tiếc nuối. Khó khăn lắm mới nhìn trúng một người, kết quả nó lại là nam chính, là người mà định sẵn không thể có kết quả. Nói không buồn là nói dối, nhưng mà, hắn cũng chẳng có thể làm gì ngoài việc chấp nhận.

Trừ một điểm vào hệ điều hành rách nát của đám hệ thống này.

 Cung Ân nở nụ cười tà tà, ma khí bắt đầu tràn ra từ bên trong: “Bản tôn muốn đi đâu, còn phải chờ các ngươi xét duyệt chắc? Nếu như hôm nay đã gặp mặt, chi bằng cùng nhau nói chuyện phiếm.

Lâm Hách xuất ra một đạo kiếm khí, quát lớn: “Các con mau dẫn người đi, ta ở đây giữ chân hắn.”

Nói rồi, ông ta lập tức lao về phía Cung Ân đối chiến, chỉ sợ chậm trễ thêm vài giây hắn sẽ thật sự nhằm vào đám đồ đệ của ông ta.

Tốc độ của đám người so với Cung Ân là chậm nhưng so với Lăng Vân Tửu thì vô cùng nhanh. Cậu còn không kịp làm gì đã bị đám người xách lấy cổ áo, kéo đi. Bởi vì quá bất ngờ, hộp gỗ cậu luôn chân trọng nắm trong vòng tay cũng rơi mạnh xuống đất.

Cậu gấp đến mức bấu chặt vào tay người đang túm mình đi, dường như là dùng hết sức của mình để nắm lấy cọng cỏ duy nhất: “Trâm, trâm của ta.”

Người kia vẫn nhất quyết túm chặt lấy cậu, lớn giọng đe dọa: “Ngồi im, chỉ là một cái trâm thôi, mất đi còn hơn là mất mạng.”

Lăng Vân Tửu tức đến mức muốn hét thẳng vào mặt cái đám người khốn nạn này. Tại sao bọn họ lại xuất hiện, còn muốn đưa cậu rời xa khỏi Ân Ân. Ân Ân tốt với cậu như vậy, chắc chắn sẽ không làm hại đến cậu.

Hơn nữa, tại sao, tại sao Ân Ân lại không giữ cậu lại, tại sao lại để đám người đó đưa cậu đi. Bọn họ, bọn họ muốn chia cắt cậu với Ân Ân ư, đám người xấu xa này.

Lăng Vân Tửu tức giận hét lớn: “Đám người xấu xa, thả ta ra.”

Vừa nói, cậu vừa dùng hết sức của mình giãy ra khỏi vòng tay của y. Ngay khi thoát khỏi, cậu liền ba chân bốn cẳng chạy trở về.

“Này, cậu…”

“Sư huynh, kệ thằng nhóc đó đi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chúng ta phải đi tìm người tới ứng cứu Lâm sư bá. Không thể vì một tên nhóc không biết từ đâu đến làm chậm tiến độ được.”

“Đệ nói cũng đúng.”

Tính mạng của Lâm sư bá so với tên nhóc không biết trời trăng đất dày này quan trọng hơn nhiều.

Nghĩ vậy, cả đám người liền tiếp tục chạy về phía trước, bỏ lại Lăng Vân Tửu một mình chạy quay lại hướng của Cung Ân và Lâm Hách.

Cung Ân nhàm chán đỡ hai chiêu thức của Lâm Hách liền nhám chán đánh ngã ông ta. Tâm trạng của hắn bây giờ vô cùng tệ, nếu còn dây dưa ở nơi này, hắn sợ sẽ ra tay đại khai sát giới mất.

Hắn liếc mắt liền nhìn thấy hộp gỗ đào nằm trên đất. Hắn biết hộp gỗ đó là của Lăng Vân Tửu, vì vậy mà tiến tới nhặt nó lên, cẩn trọng nhét vào trong ngực.

Thấy hắn định quay đi, Lâm Hách đột nhiên gọi giật lại từ phía sau: “Cung Ân, ngươi có quen biết với thằng nhỏ kia ư?”

Cung Ân nhíu mày: “Thằng nhỏ nào? Không quen. Bản tọa đường đường là ma tôn độc thân độc mã đã quen, bản tọa sao có thể quen một thằng nhỏ loài người.”

Tiểu bánh bao là nam chính, y ở Tự Tại phái còn phải trải qua rất nhiều chuyện. Hắn phải vạch rõ ranh giới với y, không thể để đám người này phát hiện mối quan hệ của bọn họ. Điều này, đối với quá trình phát triển của tiểu bánh bao chỉ có thiệt không có lợi.

“Nhưng mà, phản ứng của đứa trẻ đó vừa rồi không giống với không quen ngươi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play