Ngày thường Lục Dao vốn không thiếu được Lục phu nhân ban thưởng đủ loại đồ vật, Vân Hương là người hiểu ân nghĩa, thỉnh thoảng cũng sẽ mang về một ít đồ ăn ngon, tuy rằng chẳng phải thứ quý giá gì, lại là một mảnh tâm ý chân thành. 

Nàng cẩn thận đặt hộp điểm tâm lên bàn, thấy tiểu thư rất là vui vẻ, trong đáy mắt cũng dâng lên vài phần tiếu ý:

“Vừa vặn đi ngang qua, liền thuận tay mua về, cô nương nhân lúc còn nóng thì ăn đi, là vừa mới hấp chín xong.”

Lục Dao hướng các nha hoàn vẫy tay, mỉm cười xinh đẹp như đóa hoa, “Lại đây lại đây, cùng nhau ăn, nhưng nói trước a, mỗi người chỉ được ăn một miếng, ba miếng còn lại đều là của ta.” '

Dáng vẻ kia quả là một tiểu nha đầu yêu quý đồ ăn, không để ai giành phần mình.

Hề Hương liên tục gật đầu, nước miếng suýt chút nữa rơi xuống, trông mong nhìn Lục Dao, “Cô nương mau ăn đi!”

Vân Hương bên cạnh buồn cười.

Lục Dao liền dẫn đầu cầm một khối bánh, từng khối điểm tâm hấp đều vô cùng chỉnh tề, thoạt nhìn khiến người thèm thuồng. 

Vừa đưa vào miệng liền mềm mịn trơn tru, vị ngọt thanh thanh, hương thơm đậm đà, quả là mùi vị chính tông. 

Thấy nàng cắn một ngụm, Hề Hương liền nhịn không được cũng cầm một miếng, hai người ăn đến mê mẩn, hai gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hạnh phúc.

Vân Hương cũng mời mỗi người một miếng. Đồ ngon đem ra chia sẻ quả thật càng thêm mỹ vị so với một mình thưởng thức. 

Lục Dao một hơi ăn ba miếng, bụng đều no căng.

Đợi đến khi ăn uống thỏa thuê, Lục Dao mới nhớ đến chuyện cửa hàng, nàng lười biếng dựa vào ghế thái sư, thần sắc lười nhác, “Hỏi thăm thế nào rồi?”

Vân Hương đã chạy qua hết những đoạn đường phồn hoa nhất trong thành, chỉ tìm được hai căn cửa hàng đang rao bán. 

Một căn ở phố Nam La, một căn ở Trung Nguyên phố. Đường Trung Nguyên rộng rãi, vị trí lại tốt, hai bên toàn là tửu lâu và cửa hàng bút mực, người qua lại tấp nập, nhưng giá cả cũng cao hơn nhiều. 

Một căn cửa hàng hai tầng, giá tới tám trăm lượng bạc; cái rẻ hơn cũng phải sáu trăm lượng.

“Sao lại đắt như vậy?”

Lục Dao nhớ rõ trước kia có một tòa nhà không tệ lắm, cũng chỉ hơn năm trăm lượng bạc mà thôi, sao một cửa hàng lại đắt như thế? 

Nàng vừa rồi còn cảm thấy mình bạc nhiều, nghĩ đến còn phải tốn bạc thuê người, mua hương liệu, lại còn lập xưởng chế hương, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ. 

Tính kỹ lại, trong tay bạc vẫn có chút căng thẳng.

Lục Dao thở dài thườn thượt, buồn rầu vô cùng. Chẳng lẽ lại đi bán trang sức tiếp? 

Đã bán mất năm kiện rồi, giờ mà bán tiếp, thiếu nhiều như vậy, thật dễ khiến người sinh nghi, mà nàng lại không muốn để Tưởng thị phát hiện. 

Nghĩ đến trong hồi môn mẫu thân có không ít cửa hàng, trong lòng Lục Dao lại ngứa ngáy, rất muốn đi "thảo" một gian, nhưng cũng chỉ dám nghĩ chứ chẳng dám làm thật.

Nếu không thì tìm người hợp tác? Trong nhà mấy vị tỷ muội trước tiên đều bị nàng loại trừ, việc này nhất định phải giấu diếm người trong nhà. 

Kỳ thật Lục Dao cũng có hai người bạn thân rất thân thiết, một người là trưởng nữ của An Thuận Hầu phủ – An Hân, người kia là cháu gái nhỏ của Trịnh các lão – Lâm Nguyệt Đồng. 

Nếu có thể kéo bọn họ cùng vào thì sao?

Lâm Nguyệt Đồng mấy vị cữu cữu đều là làm đại thương ở kinh thành, nàng nếu chịu góp mặt, không chỉ có bạc, mà cả con đường lấy hàng cũng chẳng thành vấn đề, quả thực là nhất cử lưỡng tiện. 

Lục Dao mắt lập tức sáng rực, vừa dấy lên ý niệm này, Trúc Hương đã vội vã tiến vào:

“Cô nương, Lâm cô nương cùng An cô nương nghe nói ngài rơi xuống nước, tới thăm ngài, hiện đang chờ ở đại sảnh.”

“Còn thông báo cái gì, mau để các nàng vào đi —— thôi, ta tự mình qua đó.”

Lục Dao đứng dậy, hôm nay nàng mặc một chiếc áo bông xanh lá mạ viền trắng, bên dưới là váy dài màu nguyệt bạch thêu bươm bướm, theo mỗi bước chân nàng bước tới, bươm bướm tựa như đang nhẹ nhàng vũ động, càng đến gần, bước chân nàng lại càng nhanh, từ xa nhìn lại, giống như một con bươm bướm dang cánh muốn bay lên, nếu bị Tưởng thị trông thấy, thể nào cũng nhắc mãi không thôi.

“Hai người các ngươi đã tới thì tới luôn, sao không trực tiếp tìm ta?”

Lâm Nguyệt Đồng đồng tuổi với nàng, mười bốn xuân xanh, tính tình hào sảng. 

Thấy nàng chạy tới, vội vàng đứng dậy: “Báo một tiếng cũng là phép tắc chứ sao, ngươi làm sao mà ra tận đây? Chẳng phải vừa mới rơi xuống nước sao? Thân thể thật sự không việc gì chứ?”

An Hân tính tình dịu dàng hơn, thấy Lục Dao sắc mặt hồng nhuận, không giống dáng vẻ bệnh nhân chút nào, trong lòng mới yên tâm.

Hai người bọn họ quả thật là vì nghe tin Lục Dao rơi xuống nước mà cùng nhau đến thăm.

Lục Dao kéo tay hai người, cười khanh khách: 

“Ta cái thân thể này, làm sao có việc gì được? Đang nhớ các ngươi đây, các ngươi liền đến rồi, mau ngồi xuống nói chuyện, Vân Hương tỷ tỷ, ngươi đi trông cửa cho ta.”

Hai người nghe vậy nhìn nhau, cảm thấy nha đầu này tám phần lại đang bày mưu tính kế gì đó.

Trừ công chúa trong cung ra, đám quý nữ trong kinh thành đại khái phân làm hai phái lớn, một phái lấy ái nữ của Thừa tướng – Vệ Ninh Tử làm đầu, phái còn lại chính là nhóm người Lục Dao. 

Hai bên từ nhỏ đã đối đầu, đấu đá vô số lần. Mà trong đó, Lục Dao không ít lần là người ra chủ ý, trong tối ngoài sáng đều khiến đối phương chịu thiệt không ít. 

Thấy nàng lại lộ ra thần sắc như vậy, Lâm Nguyệt Đồng liền không khỏi có chút hưng phấn.

“Có chuyện gì mà ngươi thần thần bí bí như thế?”

Lục Dao đôi mắt cũng đồng dạng sáng lấp lánh, “Đương nhiên là chuyện tốt rồi.”

Nàng cũng không quanh co dài dòng, liền đem chuyện cửa hàng kể lại, trực tiếp hỏi các nàng có muốn cùng gia nhập hay không.

Lâm Nguyệt Đồng tâm tư vốn dễ bị xao động, trong lòng lập tức quay cuồng cân nhắc. 

Tuy rằng kinh doanh cửa hàng có lời có lỗ, nhưng nếu làm ăn tốt, thì ở kinh thành nơi quý nhân như mây này, tuyệt đối có thể kiếm được một món bạc không nhỏ.

Ngoại tổ mẫu nàng là người Hàng Châu, mấy vị cữu cữu của nàng ở Hàng Châu kiếm lời không biết bao nhiêu bạc, hiện giờ lại có ý định tới kinh thành mở cửa hàng, nàng vẫn luôn thầm hâm mộ. 

Nàng sao lại không nghĩ tới chính mình cũng có thể mở cửa hàng chứ! Lâm Nguyệt Đồng đến khai cửa hàng là cái gì cũng chưa hỏi, đã sớm hưng phấn vô cùng: “Tính ta một phần!”

Nàng trong tay vốn thường xuyên rủng rỉnh bạc, nếu có cơ hội kiếm thêm, tự nhiên là nguyện ý.

An Hân lại chau mày, nàng lớn hơn một tuổi, so với Lâm Nguyệt Đồng càng thêm phần trầm ổn, “Dao Dao, sao ngươi đột nhiên lại muốn khai cửa hàng?”

“Chính là muốn kiếm chút bạc tiêu vặt thôi. Sau này chúng ta gả đi, của hồi môn tất có không ít cửa hàng, hiện tại học sẵn cách kinh doanh, đến khi ấy cũng không đến mức bối rối. Ta thấy như vậy là tốt, Hân tỷ tỷ, tỷ có muốn gia nhập không?”

An Hân cùng Lục Dao đều xuất thân từ phủ hầu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng vì miếng ăn manh áo mà lo nghĩ. 

Trong triều hiện thời, tuy rằng thương nhân không đến mức bị khinh thường, song so với quan lại vẫn thấp hơn một bậc.

Tam tẩu của nàng chính là vì xuất thân thương hộ, nên không được tổ mẫu yêu thích. 

Nay thấy Lục Dao lại muốn dấn thân kinh thương, trong lòng An Hân ít nhiều có phần không tán thành: “Ngươi là tiểu cô nương, sao lại đột nhiên sinh ra cái tâm tư này, chẳng sợ tổn hại thanh danh hay sao?”

Lâm Nguyệt Đồng lại không đồng tình, trừng mắt phản bác: “Hân tỷ tỷ, lời ấy của tỷ là không đúng rồi. Tỷ nương còn có trong tay không ít cửa hàng kia mà, chẳng lẽ thanh danh cũng hỏng rồi ư?”

An Hân bị nàng nói nghẹn lời, chỉ có thể đáp: “Đó là hồi môn của mẫu thân, bà ấy lại không dựa vào đó mà mưu sinh.”

“Thế thì sao? Mưu sinh thì thế nào? Lại không trộm không cướp, đều là dùng chính đôi tay mình kiếm ra bạc, chẳng lẽ chỉ có làm quan mới là quang vinh sao? Ai chẳng có cái mũi hai con mắt, ai cao quý hơn ai?”

Nàng nói xong, lòng còn ấm ức thay mấy vị cữu cữu của mình.

Thấy nàng sắc mặt khó coi, An Hân có chút luống cuống, vội nói: “Ta không có ý khinh thường thương nhân, chẳng qua chỉ lo các ngươi bị người đời dị nghị thôi.”

Lục Dao khẽ vuốt vòng ngọc trên tay, mỉm cười nói: “Hân tỷ tỷ đừng vội, ta biết tỷ là vì chúng ta tốt. Bất quá Đồng Đồng nói cũng có đạo lý, dựa vào bản lĩnh kiếm bạc thì có gì là sai? Huống hồ ta cũng không định phô trương, chỉ muốn âm thầm phát tài, muộn thanh phát đại tài mới là chính đạo. Trong nhà tỷ muội ta đều giấu, chỉ nói với hai người các ngươi mà thôi. Nếu tỷ muốn gia nhập, chúng ta hoan nghênh, nếu không muốn, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần tỷ giúp chúng ta giữ kín là được rồi.”

Lục Dao hiểu được suy nghĩ của An Hân, nếu là chính mình ở tuổi mười bốn, ăn no mặc ấm không ưu phiền, chưa chắc đã có hứng thú gì với việc khai cửa hàng.

Nghe nàng nói như vậy, An Hân mới thở phào nhẹ nhõm: “Các ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không để lộ nửa chữ ra ngoài. Còn về Đồng muội muội, lời vừa rồi không phải cố ý đâu.”

Lâm Nguyệt Đồng cũng không thật để bụng, tỷ muội nhiều năm, nàng đương nhiên hiểu tính An Hân. Quay đầu liền nói: “Ta kia mấy câu cũng không có ý gì khác, tỷ đừng nghĩ nhiều. Tuy rằng cữu cữu ta mỗi năm đều cho ta không ít bạc, nhưng ta cảm thấy, tiêu bạc do mình kiếm được vẫn là thoải mái hơn nhiều.”

Lời này nghe qua cứ như nàng đã tự mình kiếm bạc vậy.

Lục Dao không nhịn được bật cười, lắc đầu: “Thế thì tối nay ta soạn ra một cái kế hoạch, trước tìm nơi thích hợp, đến lúc đó thương lượng cụ thể.”

Lâm Nguyệt Đồng liền sảng khoái nói: “Được! Mọi việc nghe ngươi, trí nhớ sống ta không tốt, nhưng nếu thiếu bạc thì cứ tìm ta!”

Nàng mới từ Hàng Châu trở về, hiện tại đang là lúc nhiều bạc nhất. Bất quá nàng tiêu xài cũng ghê gớm, không chừng lúc nào đó liền cạn. 

Vừa về đến phủ, nàng đã sai nha đầu đem tiểu kim khố của mình giao cho Lục Dao, sợ rằng kéo dài thì bạc lại không cánh mà bay.

Hai người ở lại không lâu liền cáo từ rời đi.

Lâm Nguyệt Đồng tính tình rộng rãi, cái gì cũng chưa hỏi, liền đem bạc đưa tới. Nhìn trong hộp sáu tờ ngân phiếu mỗi tờ ngàn lượng, Lục Dao nhịn không được nghẹn thở vì kinh ngạc! 

Tim nàng suýt chút nữa nhảy ra ngoài! Nha đầu kia thật đúng là tài đại khí thô!

Lại còn tưởng nàng chê ít, Lâm Nguyệt Đồng nha hoàn vội nói: “Lục cô nương, nhà ta cô nương nói, nếu không đủ, nàng sẽ nghĩ cách xoay thêm, ngài cứ yên tâm.”

Nàng đây sao có thể là sốt ruột?

Nghe tiểu nha đầu nói vậy, Lục Dao liền nhịn không được tính toán trong đầu — ngân phiếu sáu ngàn lượng, đủ mua đến mười cái cửa hàng loại sáu trăm lượng một gian. 

Các nàng chỉ định mở một cái cửa hàng, như vậy là dư sức, bằng không… mở thêm mấy cái nữa?

Tim Lục Dao lại nhảy loạn, nàng duỗi tay gõ gõ án thư, càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn: 

“Tạm thời thế là đủ rồi. Ngươi nói với cô nương nhà ngươi, khoản bạc này tính là tiền vốn đầu tư, chờ khi có lời, ta sẽ chia phần cho nàng… thôi, tối nay ta tự mình đến tìm nàng.”

Vì sao không đi ngay bây giờ?

Đương nhiên là bởi vì Lục Dao còn có chuyện khác, trong đầu nàng vừa chuyển đến chuyện của Ngụy Tuyết Hinh, Trúc Hương liền bước nhanh đi tới...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play