Tam công chúa trong lòng khó chịu, liền đem cơn giận trút lên người Lục Dung.
Lục Dung không dám tranh luận cùng nàng, lại mang theo nỗi ủy khuất, hai mắt nghẹn lệ long lanh.
Tiểu nha đầu nàng sai người âm thầm đi tìm cứu binh.
Lục Phỉ là tài nữ nổi danh chốn kinh thành, không chỉ được Thái hậu khen ngợi, mà nhiều tiểu cô nương cũng vô cùng ngưỡng mộ nàng.
Tam công chúa đối với nàng tình cảm cũng rất phức tạp.
Thấy nàng đến, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dẫn nha hoàn tránh ra, cũng xem như cho nàng mấy phần mặt mũi.
Lúc này, Lục Dao đang trốn ở cạnh hồ sen, tuy trong ao không có hoa nở, nhưng vẫn còn không ít tiểu ngư bơi lội.
Nàng tất nhiên không phải có hứng thú thả câu, mà là đang giận dỗi Lâm Nguyệt Đồng.
Lâm Nguyệt Đồng vẻ mặt đáng thương ngồi xổm cạnh nàng xin tha, dáng vẻ hệt như một con cẩu con bị chủ nhân vứt bỏ.
Trên đường hồi phủ từ trong cung, Lục Dao gặp Đại cữu mẫu Chu thị. Nàng là kế thất của đại cữu, cũng là mẹ kế của biểu muội.
Người này không tính là xấu tính, nhưng đôi khi có phần ích kỷ. Hôm nay chỉ một mình nàng đến, biểu muội tuổi còn nhỏ, không đến cũng có thể hiểu được.
Lục Dao nghĩ đến Ngụy Tuyết Hinh, liền thuận miệng hỏi:
“Đại cữu mẫu, sao Hinh tỷ tỷ không đến?”
Chu thị đáp thành thật:
“Vốn là muốn mang theo nàng, nhưng nha đầu kia thân thể không khoẻ, dọc đường đi ho không ngừng, ta sợ nàng không may va phải quý nhân, nên bảo nàng quay về.”
Lục Dao trong lòng cười lạnh, xem ra nếu Chu thị không ngăn cản, Ngụy Tuyết Hinh tám phần vẫn muốn đến.
Vậy thì nàng ta đối với biểu ca tính là gì? Chẳng lẽ mấy lời tình cảm kia đều là giả vờ?
Ngụy Tuyết Hinh đối với Tưởng Tĩnh Thần tất nhiên có ý. Nếu không, nàng ta cũng sẽ không nhiều lần cố ý dùng dáng vẻ uyển chuyển dụ dỗ hắn.
Nàng ta chỉ là không nỡ buông bỏ cơ hội kết giao với quý nhân. Nếu thật có thể một bước lên mây, với bản tính ấy, chỉ sợ chẳng mảy may do dự vứt bỏ Tưởng Tĩnh Thần.
Với nàng ta, cảm tình xưa nay chẳng phải thứ quan trọng nhất.
Vừa mới về đến phủ, Lục Dao liền nghe nói cha đã trở về.
Từ Giang Nam đến kinh thành đi thuyền mất vài ngày, Lục Hành Khải sau khi biết nữ nhi rơi xuống nước thì lập tức khởi hành, giờ rốt cuộc đã trở lại.
Lục Dao vén váy chạy thẳng về viện cha mẹ.
Lục Hành Khải vừa tới, đang chỉ huy bọn hạ nhân mang đồ vào. Hắn xuất thân võ tướng, thân hình cao lớn, ngũ quan cứng cáp lẫm liệt, khí thế mười phần uy nghiêm.
Vài năm trước bị thương nơi chiến trường, thân thể không bằng trước kia, mới chuyển làm văn chức.
Dù là vậy, bọn sai vặt trong phủ vẫn rất e dè hắn. Hắn vừa về tới, trong viện đã lập tức yên ắng, ai nấy vùi đầu làm việc, ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng.
Chỉ riêng Lục Dao là không sợ hắn. Vừa thấy bóng hắn, nàng liền chạy tới:
“Cha! Người rốt cuộc đã trở lại!”
Tiếng nàng thanh thúy như chim sơn ca, đôi mắt ngập đầy vui mừng.
Chạy một mạch đến trước mặt cha mới dừng lại, đã lâu nàng chưa được gặp ông.
Đời trước, sau khi nàng thành thân cùng Tưởng biểu ca chưa bao lâu, biên cảnh lại nổ ra chiến sự.
Võ tướng thiếu người, phụ thân nàng lại buông bút cầm thương, lần nữa khoác lên chiến bào, vừa đi là hai năm, đến Tết cũng không kịp trở về.
Mãi đến khi cùng Thất vương gia đánh thắng trận lớn, mới có cơ hội hồi triều, đáng tiếc lúc ấy nàng đã… chết rồi.
Nghĩ đến lúc cha về mà không thấy nàng, sẽ thương tâm đến nhường nào, trong lòng Lục Dao không khỏi chua xót, đôi mắt đỏ hoe.
Tưởng thị trước đó đã kể việc Lục Dao rơi xuống nước rồi khóc lớn một trận.
Giờ thấy mắt nàng đỏ lên, Lục Hành Khải đau lòng không thôi, đưa tay xoa đầu nàng. Ông vốn không giỏi nói lời an ủi, chỉ cười:
“Mau xem cha mang gì về cho con?”
Lục Hành Khải thương con gái vô cùng, còn hơn cả lão thái thái trong phủ. Nếu không thì Lục Dao cũng không dưỡng thành tính tình không sợ trời không sợ đất.
Lần này ông mang theo một đống tiểu vật phẩm mới lạ từ Giang Nam về cho nàng.
Nhìn sườn mặt cha anh tuấn, Lục Dao vui vẻ ôm lấy tay ông, thân mật nói:
“Cha mua gì con cũng thích! Cha, người có đi gặp tổ mẫu không?”
Lục Hành Khải nói thật: “Vừa mới vào phủ, định thay xiêm y rồi mới đi.”
Lục Dao trừng to mắt:
“Còn thay làm gì? Tổ mẫu nghe tin chắc đã mong chờ từ sớm rồi. Cha mau đi đi, bằng không lại bị người ta giễu cợt, bắt được nhược điểm thì phiền.”
Ông đi đường mấy ngày, chưa kịp tắm gội, chẳng qua sợ mình không sạch sẽ mà chạm đến lão thái thái.
Nghe nàng nói vậy, Lục Hành Khải liền gõ nhẹ đầu nàng:
“Con nít con nôi, biết gì mà nhược với chẳng điểm?”
“Người thật không biết a?” Lục Dao nháy mắt tinh nghịch.
Lục Hành Khải bị nàng chọc đến á khẩu.
Tưởng thị cười dịu dàng, đưa chồng một cái bậc thang:
“Nương khẳng định đang đợi, chàng cứ đi trước bái kiến người đi.”
Lục Dao cười tủm tỉm: “Để con nhìn xem cha mang gì tặng tổ mẫu vậy.”
Lục Hành Khải lấy từ trong lòng ra một chuỗi Phật châu. Chuỗi hạt tròn đều, bóng loáng, xúc cảm cực tốt:
“Tổ mẫu nhất định sẽ thích. Cha cũng định đích thân mang tặng bà. Là ta nhờ người xin từ chùa đấy.”
Lục Dao cũng lấy ra một lá bùa hộ mệnh từ trên người.
Lục Hành Khải gật đầu:
“Muốn dâng cùng nhau sao?”
“Người đi gặp tổ mẫu, con đi làm gì?”
Khi còn nhỏ, nàng thích nhất là theo đuôi cha, hệt như cái đuôi nhỏ không bỏ được.
Giờ chỉ rơi xuống nước một lần, lại không bám cha nữa, Lục Hành Khải trong lòng ít nhiều có chút mất mát.
Nhưng Lục Dao không để ý đến tâm tình ấy, nàng mang hết mấy món cha mua về, mang về phòng mình.
Lục Hành Khải ngoài phần của nàng, còn mua cho các tiểu thư thiếu gia trong các phòng mỗi người một món.
Tưởng thị sai nha hoàn lần lượt phân phát. Lục Phỉ cũng theo nha hoàn đến.
Nàng nắm tay Lục Dao, áy náy nói:
“Dao muội muội, hôm nay lại chịu ủy khuất, là tỷ tỷ vô năng, không giúp được muội.”
Đại phu nhân làm không phải, Lục Phỉ tự nhiên hiểu rõ. Nhưng dẫu đúng sai thế nào, đó vẫn là mẹ ruột nàng.
Nàng có nói gì cũng không tiện. Trước kia còn khuyên đôi câu, nhưng phát hiện càng khuyên, mẫu thân càng quá đáng. Bởi vậy, nàng chỉ có thể chọn im lặng.
Lục Dao lắc đầu. Trước kia, nàng từng trách Lục Phỉ đạo đức giả, nếu thật lòng giúp nàng, sao không ra mặt, đợi mọi chuyện xong mới tới nói vài câu làm gì?
Nhưng nay nàng đã lớn thêm vài tuổi, mới hiểu Lục Phỉ cũng có nỗi khổ riêng.
Nàng cười: “Phỉ tỷ tỷ không cần xin lỗi, ta không sao cả.”
Rồi nàng lấy ra hương do chính tay mình chế, đưa hai miếng cho nàng:
“Đây là ta lén làm, tặng tỷ hai khối. Nếu thích, tùy thời tới tìm ta.”
Lục Phỉ mỉm cười gật đầu, “Vậy, đa tạ muội muội.”
Thanh âm nàng ôn hòa dễ nghe, lại cùng Lục Dao hàn huyên đôi câu, rồi mới cáo từ rời đi.
Hai ngày tiếp theo, Lục Dao vẫn luôn vì chuyện cửa hàng mà muộn phiền. Nàng sai Vân Hương ra ngoài tìm kiếm vài địa điểm, so tới tính lui, cuối cùng tạm định sẽ mua một gian cửa hàng ở đường Nam La.
Dù rằng cửa hàng ở đường Trung Nguyên giá cả có phần dễ chịu hơn, nhưng lưu lượng người lại không bằng, vẫn là đường Nam La đắc lợi hơn.
Nàng dặn Vân Hương tiếp tục lưu tâm, nếu có nơi nào thích hợp thì báo lại.
Vân Hương tự nhiên hiểu rõ, lần này Lục Dao đem cả Lâm Nguyệt Đồng kéo vào, vốn còn lo lắng việc tiền bạc, nhưng thấy có người ra vốn đầu tư, nàng cũng bớt phần âu lo, ngược lại còn thêm phần tích cực tìm kiếm địa điểm.
Không xa Minh Hoa phố có một tòa nhà khá thích hợp, là một viện hai dãy nhà, diện tích và vị trí đều vừa ý.
Giữa trưa hôm ấy, Lục Dao tự mình đến xem, phía trước có thể mở một xưởng chế hương quy mô nhỏ, phía sau còn có thể bố trí chỗ ở — quả thực đúng ý nàng.
Lâm Nguyệt Đồng cũng đi cùng, vừa gặp nàng thì thần sắc còn có chút dè chừng, sợ nàng còn để bụng chuyện mấy hôm trước.
Lục Dao vốn có hơi giận, nhưng thấy vẻ mặt kia của nàng thì không khỏi buồn cười.
Từ nhỏ các nàng đã thân thiết, nay Lục Dao trải qua một đời, lòng dạ càng thêm rộng lượng. Dù gì chuyện đã qua, cứ mãi ghi nhớ cũng vô ích.
Hai tiểu cô nương không bao lâu liền hòa giải, rồi bắt đầu bàn bạc chính sự.
Lâm Nguyệt Đồng nói: “Chúng ta có nên ghi tên vào không?”
Lục Dao có chút do dự — nếu thật sự ghi tên mình, người nhà tra ra thì e là phiền phức.
Lâm Nguyệt Đồng nghĩ một lúc rồi nói:
“Ta đi tìm Tứ cữu cữu giúp! Người thương ta nhất, chắc chắn sẽ bằng lòng. Dứt khoát để người đứng tên cửa hàng này đi. Ngoài mấy người làm ra, chúng ta chẳng phải còn thiếu một chưởng quầy sao? Ta cũng nhờ người tìm giúp, dưới tay người có không ít người tài, gọi một người đến làm, còn tiết kiệm bao việc.”
Hà chưởng quầy tuy nhân phẩm không tồi, nhưng quan hệ lại không thân, nếu có thể nhờ cữu cữu hỗ trợ thì quả thực không còn gì bằng.
Lục Dao mắt sáng lên, “Ngươi chắc chắn hắn giữ kín được? Nếu bị người mách với nương ngươi, chúng ta khỏi cần làm ăn nữa.”
Lâm Nguyệt Đồng vỗ ngực cam đoan:
“Ngươi cứ yên tâm, cữu cữu không dám không giúp ta. Ta nắm không ít nhược điểm của người, tuỳ tiện lôi một cái ra cũng đủ cho người ăn quả đắng. Tứ Cữu không dám làm liều đâu.”
Lục Dao buồn cười, “Ngươi ngay cả cữu cữu mình cũng đem ra uy hiếp?”
“Này chẳng phải do ngươi dạy sao? Dù dùng cách gì, miễn là đạt được mục đích, thì đều là cách hay.”
Lời này chính Lục Dao từng nói khi đối đầu với Vệ Ninh Tử, dù đã nhiều năm, không ngờ nàng ta còn nhớ rõ. Lục Dao nghe xong, cười đến run vai.
“Vừa lúc, mấy ngày nữa tiểu cữu cữu ta sẽ vào kinh, chúng ta đợi người đến rồi tính.”
Vài ngày không tính là lâu, Lục Dao gật đầu đồng ý.
Thương lượng xong, nàng liền hồi phủ.
Ca ca nàng hiện đang học tại Lộc Sơn Thư viện, một tháng chỉ trở về hai lần, một lần giữa tháng, một lần cuối tháng.
Hôm nay đúng lúc hắn được nghỉ, Lục Dao vừa trở về liền phát hiện hắn đang ở nhà.
Vừa thấy nàng, Lục Minh liền vẫy tay: “Mau lại đây xem, ca ca mang cho muội thứ tốt!”
Trong tay hắn là một thanh chủy thủ dùng để phòng thân, không chỉ sắc bén mà tay cầm còn khắc hình rồng phun lửa, khắc công tinh tế, sinh động như thật, cả thanh chủy thủ nhìn qua phi thường tinh xảo.
Nhưng ngay khi ánh mắt nàng chạm vào thanh chủy thủ ấy, sắc mặt Lục Dao đột nhiên biến đổi.