Chương 5: Trị liệu chấn thương trật khớp

Nghe tiếng em gái, Jory lập tức bỏ nồi canh, quay đầu ra cửa, gọi lớn:

“Jenny! Joni làm sao vậy?”

Chỉ chốc lát sau, Joni bước vào với chiếc chân trái đi cà nhắc, một tay chống lên khung gỗ, tay kia được Jenny đỡ.

“Chị Joni bị thương ở chân,” – Jenny lo lắng nói – “đi lại không nổi.”

Jory nhanh chóng bước tới đỡ chị ngồi xuống ghế bên bàn ăn. Vừa cúi đầu, cậu đã thấy mắt cá chân trái của Joni sưng phù, đỏ bừng cả lên.

“Jenny, em coi chừng nồi canh nhé.” – Jory nói, rồi lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng chân chị lên để kiểm tra.

Cậu dùng tay ấn nhẹ quanh vùng sưng, hỏi nhỏ:

“Chỗ này... có đau không?”

Joni nhíu mày, cắn chặt môi. Khi Jory ấn đến một điểm, cô co người lại theo phản xạ, vội la khẽ:

“Á... đau, Jory... đừng ấn nữa...!”

Ngay sau đó, cô nghe thấy Jory thì thầm những câu rất lạ:

“Không bị trật khớp... cũng không gãy xương... chắc là bị trật mắt cá nhẹ.”

Vừa dứt lời, Jory phát hiện vài vệt máu nhỏ dưới đất. Cậu liền lật bàn chân chị lên kiểm tra, quả nhiên thấy vết trầy do vật sắc cứa vào...

Jory ngẩng đầu nhìn Joni, hỏi:

“Chị bị gì mà chân thành ra nông nỗi này?”

Lúc này, Joni cảm thấy đệ đệ của mình toát ra một vẻ nghiêm nghị rất lạ – giống như quản sự Joseph trong làng đang phân phó dân hạ cấp làm việc, khiến cô vô thức ngoan ngoãn trả lời:

“Chị... chị đi đến bờ ruộng, chẳng may dẫm trúng cái hang chuột. Trong đó có mấy cành khô, đâm vào lòng bàn chân... Đau quá nên hôm nay ch không làm được bao nhiêu, đành về sớm.”

Jory gật đầu, rồi bỗng hỏi thêm:

“À mà... sao chị không mang giày?”

Joni hơi ngượng, cúi đầu lí nhí:

“Mấy hôm trước chị đi làm thì đi giày gỗ, hôm nay... chị nhường mẹ đi.”

Ở hầu hết các thôn làng thời Trung cổ, gia đình nghèo thường chỉ có đúng một đôi giày gỗ, chỉ dành cho đàn ông. Còn phụ nữ, nếu may mắn, sẽ có một đôi để “luân phiên” nhau đi làm.

Điều này cũng dễ hiểu – khi ấy, kinh tế hàng hóa cực kỳ kém phát triển, tay nghề thủ công lại bị bảo vệ chặt, thợ lành nghề thường giấu nghề, chỉ truyền cho người thân hoặc những học việc trung thành làm không công nhiều năm.

Vậy nên, ngay cả một đôi giày gỗ thô sơ, trong làng Welp này, cũng phải đánh đổi bằng cả chén lúa mạch hoặc năm chén đậu nành, tương đương với lượng thức ăn của nhà Jory trong hai ngày.

Giờ Jory mới sực nhớ ra – mẹ và chị chỉ có một đôi giày để thay phiên nhau, còn Jenny thì vì còn nhỏ, ít phải ra đồng, nên hầu như chưa bao giờ được mang giày.

Jory nhìn xuống chân Jenny – trần trụi, dính đầy bùn đất và những vết sẹo nhỏ, rồi lại nhìn mắt cá chân sưng như quả cà tím của Joni... trong lòng chợt thắt lại.

Cậu tự nhủ: "Nhất định phải thoát khỏi cái cảnh khốn khổ này."

Jory hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, rồi nói với Jenny:

“Jenny, lấy giúp anh nửa bát nước ấm, đặt lên bàn nhé.”

Nói xong, Jory nhanh chân chạy sang vườn, hái một nắm thảo dược vừa hái hôm trước, đem về giã nhỏ rồi đắp lên chỗ sưng của Joni. Đồng thời, cậu dùng động tác thuần thục xoa bóp mắt cá chân, giúp máu lưu thông và giảm sưng.

Mới đầu, khi Jory ấn vào chỗ đau, Joni suýt bật khóc vì đau buốt, theo phản xạ định rụt chân lại.

Nhưng Jory giữ chặt lấy chân chị, nghiêm túc nói:

“Đừng nhúc nhích. Em đang chữa cho chị.”

Joni sững người, đành gật đầu im lặng.

Jory kiên nhẫn ấn bóp thêm vài phút, vừa xoa vừa thêm lớp thuốc thảo dược mịn màu xanh lá lên, khiến cả chân chị lấm lem thuốc.

Điều kỳ lạ là – cơn đau nhức dần dần dịu lại, khiến Joni hết sức ngạc nhiên.

Sau đó, Jory xé một miếng vải từ áo mình, đổ nước ấm rửa sạch vết thương dưới lòng bàn chân Joni, rồi đắp thêm thuốc, dùng vải băng lại quanh cổ chân, vừa băng vừa siết nhẹ để giảm sưng.

“Xong rồi.” – Jory vỗ vỗ tay, cầm bát gỗ đi rửa, còn Jenny thì chăm chú nhìn vào vết băng “thô sơ mà lạ lẫm”, tò mò hỏi:

“Anh Jory, chân chị băng vậy là khỏi luôn hả?”

Jory mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:

“Không phải chỉ băng vải là khỏi đâu, còn phải đắp thuốc mới được.”

Rồi cậu quay sang hỏi Joni:

“Chị thấy đỡ chưa?”

Joni thử động đậy chân – thật sự ít đau hơn hẳn. Cô nhìn Jory với ánh mắt kinh ngạc:

“Jory, sao em biết dùng thảo dược để chữa?”

Jory chớp mắt, rồi bình thản nói dối khéo léo:

“À, là mục sư dạy em đó. Chị quên rồi à? Hôm em tỉnh lại, ba dẫn em đến nhà thờ cảm tạ. Em thấy mục sư đưa thuốc cho bác Davidoff về trị bệnh cho con gái, em ghi nhớ cách làm luôn.”

Joni tròn mắt:

“Thì ra là lời của mục sư! Vậy thì đúng là hiệu nghiệm rồi...”

Đối với cô gái 16 tuổi chưa từng được học hành như Joni, thì cái gì gắn với “mục sư” hay “giáo hội” đều là chân lý không cần hoài nghi.

“Ừ.” – Jory gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn băng vải quanh cổ chân chị. Cậu thầm nghĩ Joni cần phải có giày ngay, nếu không để chân tiếp xúc với đất bẩn, vi khuẩn sẽ xâm nhập, gây nhiễm trùng thì nguy to.

Ánh mắt cậu quét quanh căn nhà nhỏ, tìm xem có vật gì có thể tận dụng làm giày.

Đúng lúc ấy, cậu nhìn về góc nhà – nơi chất đống những bó rơm lúa mạch phơi khô, trong đầu loé lên một ý tưởng:

“Mình có thể làm giày rơm!”

Trước đây, khi còn bị bọn b.ắt c.óc nhốt giữ, tay Jory từng bị thương nên không thể cầm dao mổ nữa. Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ cuộc, tự mày mò tạo ra phụ kiện hỗ trợ bàn tay, luyện tập các kỹ năng thủ công – và đan lát là một trong số đó.

Giày rơm, nón rơm, rổ, chiếu... những thứ ấy Jory đều đã từng đan, mà sản phẩm làm ra còn rất chắc chắn và đẹp nữa!

"Mình có thể đan giày rơm để bán!" – Ý tưởng này bất ngờ lóe lên trong đầu cậu.

Đan lát bằng rơm là nghệ thuật dân gian truyền thống ở Trung Quốc, còn ở nơi đây – châu Âu thời Trung cổ – có thể vẫn chưa từng xuất hiện thứ gì như vậy.

Nếu cậu làm được, thì chẳng khác gì người đầu tiên trong làng mở ra một nghề mới. Lúc đó, các hộ nghèo chắc chắn sẽ tìm đến để mua những đôi giày rơm giá rẻ – nhu cầu thiết yếu mà!

Nghĩ tới đây, Jory càng cảm thấy hưng phấn. Sản phẩm đầu tiên nên là thứ ai cũng cần và có thể sử dụng hàng ngày – và giày rơm chính là lựa chọn hoàn hảo.

Ở Trung Quốc cổ đại, giày rơm từng là phát minh vĩ đại của dân nghèo – nguyên liệu rẻ, thoải mái, phù hợp cho cả nông dân phương Bắc lẫn phương Nam.

Trong nhà Jory hiện có đủ rơm và cỏ khô để làm giày. Nếu đan ra được những đôi đẹp, vừa chân, bán được tiền, cậu sẽ cải thiện cuộc sống cả nhà, thậm chí còn có thể thuyết phục người nhà tranh thủ nông nhàn cùng nhau đan giày rơm bán kiếm lời!

Dù không nói ra, nhưng Jory biết rất rõ – trong nhà, mẹ, chị Joni và Jenny chắc chắn dễ học cách đan lát hơn cha và anh họ. Bởi ở thời Trung cổ, hầu hết phụ nữ đều biết dùng lông dê để dệt vải, mà đan giày rơm cũng không khác biệt là bao – chỉ là thay chất liệu mà thôi.

Quan trọng hơn, giày rơm ở đây cũng chẳng phải món gì quá kỳ quặc, vẫn có thể chấp nhận được trong mắt dân làng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play