Chương 1

Hoàng hôn buông xuống vách núi Huyền Nhai, ánh vàng rực rỡ rơi trên một cuốn sách cũ kỹ, sờn rách.

Rõ ràng là vách đá hoang vắng chẳng một bóng người, vậy mà từ đám cỏ lại vang lên tiếng nói lẩm bẩm: “Thẩm Trọng Quang ngồi bên mép Huyền Nhai, áo lụa mỏng trượt xuống hông, phác họa đường nét hoàn mỹ, eo lưng thẳng tắp…”

Giọng nói nhỏ dần, rồi đột ngột ngưng bặt.

Một cây mắc cỡ nhỏ, từ bóng đá lấp ló chui ra, nhảy phốc lên cuốn sách. Hai chiếc lá mỏng manh vươn ra, lật sách đến một trang, dùng lá chạm vào từng dòng chữ, chăm chú đọc đi đọc lại.

Khép sách lại, cây mắc cỡ ngồi trên bìa, thì thầm: “Phác họa đường nét hoàn mỹ, eo lưng thẳng tắp, mỗi tấc đều… đều…”

Lẩm nhẩm được nửa câu, lá cây mắc cỡ khép chặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Sao vẫn không đọc trôi cả đoạn được chứ…” Diệp Tu Hàn thở dài, hai chiếc lá rũ xuống, tâm trí quay về hai tháng trước.

Diệp Tu Hàn là một cây mắc cỡ tinh, trời sinh nhút nhát, tự bế, luôn lặng lẽ tu luyện trong rừng sâu núi thẳm. Với tu vi của hắn, đáng lẽ đã hóa thành hình người từ lâu. Nhưng hai tháng trước, khi tu luyện, hắn vướng phải tâm ma kiếp.

Cảnh tượng trong tâm ma kiếp đơn giản mà đáng sợ: người, người, và người. Vô số người điên cuồng lao đến, chen chúc vây lấy hắn, đưa tay muốn chạm vào.

Diệp Tu Hàn sợ đến ngây người.

Hồi còn là cây mắc cỡ bình thường, chỉ một cơn gió, một giọt mưa cũng đủ khiến hắn e thẹn khép lá, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng nếu gặp người – ôi, thảm họa! Có lần, hắn bị một đám trẻ con chọc liên tục sáu mươi cái, mệt đến mức lá chẳng khép nổi.

Người = đáng sợ.

Nỗi sợ này ăn sâu vào tâm trí. Khi có thể hóa hình người, nó biến thành chứng sợ giao tiếp trầm trọng. Chỉ cần hai ba người đứng gần, hắn đã khó thở, cơ thể căng cứng. Nếu có năm người trở lên, hắn gần như bỏ cuộc suy nghĩ, tự bế tại chỗ.

Vậy nên, đối mặt với tâm ma kiếp “ngập người” như thế, Diệp Tu Hàn chẳng bất ngờ khi độ kiếp thất bại.

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình mất trăm năm tu vi, không còn hình người, trở lại dáng vẻ cây mắc cỡ tinh ban đầu. Tệ hơn, hai chiếc lá dùng để che thân mỗi khi thẹn thùng bị lôi kiếp đánh tan, chỉ còn lại hai mảnh mỏng manh đáng thương.

Trong lúc Diệp Tu Hàn hoảng loạn, một cơn gió mạnh thổi tới, cuốn hắn bay lên, đáp xuống một cuốn sách du khách đánh rơi.

Diệp Tu Hàn dùng hai chiếc lá còn sót chống thân, gian nan bò lên bìa sách.

Đêm tối đen như mực, một tia trăng rọi qua kẽ lá, không sáng lắm, nhưng đủ để Diệp Tu Hàn thấy rõ gương mặt thanh lãnh, tuấn mỹ trên bìa.

Mũi cao, xương mày sắc nét, tạo nên đường nét thâm thúy. Mắt hẹp dài, môi mỏng mím chặt. Gương mặt chẳng chút cảm xúc, nhưng lại toát ra khí thế bức người.

Diệp Tu Hàn sợ đến khép chặt lá, thân thể mất thăng bằng, “bộp” một cái dính lên mặt người đàn ông trên bìa.

“!” Diệp Tu Hàn khổ sở dịch thân, không dám mở lá, lăn lóc sang mép sách, ngã xuống.

Một lúc sau, hắn mới nhận ra người kia chỉ là hình vẽ trên bìa sách.

Nghĩ đến việc mình vì sợ giao tiếp mà không vượt nổi tâm ma kiếp, Diệp Tu Hàn nảy ra ý tưởng. Hắn không dám tiếp xúc với người thật, vậy cứ bắt đầu từ người trong tranh.


Cô độc hàng trăm năm, Diệp Tu Hàn lần đầu cảm thấy mình có một người bạn.

Cuốn sách tên Vi Ma, một tiểu thuyết cẩu huyết về thế thân.

Nhân vật chính là Thẩm Trọng Quang, Ma Tôn quỷ diện khét tiếng, một tay che trời. Dù tàn nhẫn, độc ác, vô số người vẫn ngưỡng mộ, quỳ dưới chân anh, chỉ mong học được pháp môn tu luyện tinh diệu nhất.

Những kẻ cam tâm dâng hiến tất cả, hèn mọn như bụi đất, chẳng thể ngờ rằng Thẩm Trọng Quang thời niên thiếu là một tiểu đáng thương. Chỉ cần ai đối tốt với anh một phần, anh sẵn sàng móc cả tim gan báo đáp.

Thẩm Trọng Quang lúc nhỏ, để trả ơn cứu mạng của Lục Lâm Phong, đi theo bên hắn. Lục Lâm Phong bề ngoài tử tế, nhưng thực chất xem anh như thế thân. Thẩm Trọng Quang hồi nhỏ gặp nạn, hai tai điếc, vậy mà Lục Lâm Phong cố ý bắt anh học đàn, chỉ vì bạch nguyệt quang của hắn giỏi âm luật.

Sau này, bạch nguyệt quang của Lục Lâm Phong chết đi sống lại, trở về tông môn. Để chữa bệnh cho bạch nguyệt quang, Lục Lâm Phong vu oan Thẩm Trọng Quang tu ma, đào đi linh căn của anh.

Trong tuyệt vọng, huyết mạch Ma tộc của Thẩm Trọng Quang thức tỉnh. Anh tự tay đâm chết kẻ thù, huyết tẩy tiên môn, bước lên con đường hắc hóa không lối về…

Đọc đến cuối, Diệp Tu Hàn buồn đến rũ cả lá.

Rõ ràng là một tiểu đáng thương thiện lương, ôn nhu, sao lại hắc hóa thành đại ma đầu tàn nhẫn, độc ác chứ?

Nếu người cứu Thẩm Trọng Quang là mình thì tốt biết bao. Hắn nhất định sẽ bảo vệ Thẩm Trọng Quang, không để anh nhập ma.

Diệp Tu Hàn thỉnh thoảng nghĩ thế, nhưng hắn biết rõ, Thẩm Trọng Quang chỉ là nhân vật trong sách. Họ mãi mãi chẳng thể gặp nhau.

Cho đến một ngày, vài học sinh đến núi cắm trại. Đêm xuống, mưa lớn đổ, đá lăn từ sườn núi. Diệp Tu Hàn dùng linh khí bao lấy đá, âm thầm bảo vệ họ.

Định rời đi, hắn bất ngờ nghe mấy học sinh trò chuyện.

“Haha, tên cậu giống vai phụ trong Vi Ma! Mau học thuộc cả sách đi, biết đâu xuyên thư được!”

“Lại đây, để tớ đọc cho nghe. Mai xuyên thư là thoát kỳ thi cuối kỳ luôn. Ủa… mưa càng lúc càng to, để tớ ra xem.”

Diệp Tu Hàn định nghe tiếp, nhưng thấy có người đến gần, sợ hãi trốn đi. Nhưng lời mấy học sinh khắc sâu trong đầu hắn.

Bạch nguyệt quang của Lục Lâm Phong trong Vi Ma, chẳng phải cũng tên Diệp Tu Hàn sao?

Từ đó, Diệp Tu Hàn ngày đêm ôm Vi Ma học thuộc, chẳng mấy chốc thuộc gần hết sách.

Nhưng vài đoạn về Thẩm Trọng Quang cởi áo lại làm hắn thế nào cũng không đọc nổi. Mỗi lần đọc, lá cây run bần bật, như bị lửa thiêu.

Kỳ lạ thật.

Rút suy nghĩ khỏi hồi ức, Diệp Tu Hàn tiếp tục thử đọc đoạn Thẩm Trọng Quang cởi áo chữa thương.

Lần này nhất định được!

“Thẩm Trọng Quang ngồi bên mép Huyền Nhai, áo lụa mỏng trượt xuống hông, phác họa đường nét hoàn mỹ, eo lưng thẳng tắp. Anh nghiêng người, mặt không cảm xúc, mở vết thương trên cánh tay phải, lấy nanh độc yêu thú ra. Mồ hôi lấp lánh lăn trên thân hình cao ráo… Thẩm Trọng Quang mặc lại áo, bắt đầu nhắm mắt đả tọa.”

Đọc xong chữ cuối, Diệp Tu Hàn căng thẳng khép chặt hai chiếc lá, nhắm mắt.

Mười phút trôi qua, xung quanh chẳng có gì xảy ra. Diệp Tu Hàn ủ rũ mở mắt.

Hóa ra học thuộc cả sách để xuyên thư không phải thật.

Trời tối đen như mực.

Nghĩ đến con người ban đêm cần ngủ, Diệp Tu Hàn kéo một chiếc lá to từ gần đó, cẩn thận đắp lên bìa sách, như đắp chăn cho Thẩm Trọng Quang.

Dù Thẩm Trọng Quang trên bìa không nói, không động, Diệp Tu Hàn vẫn xem anh như người bạn thật sự.

“Ngủ ngon.” Diệp Tu Hàn khẽ nói.

Là yêu tu, hắn không cần ngủ, nhưng hôm nay hắn nằm xuống.

Vì mấy học sinh từng nói: “Trong mơ, cái gì cũng có.”

Diệp Tu Hàn chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bị một âm thanh điện tử đánh thức.

【Đã đưa ngài đến thế giới Vi Ma. Nguyên nhân thất bại tâm ma kiếp: Sợ giao tiếp. Đã tự động ghép đôi hệ thống nghịch tập phù hợp: Hệ thống Đại sư Trà xanh Xã giao Cuồng ma. Hệ thống đang tải, xin ký chủ chờ giây lát.】

Diệp Tu Hàn giật mình tỉnh giấc. Ai đang nói trong đầu hắn?

Hắn khép chặt lá, run rẩy tự bế một lúc, bỗng cảm thấy có người chọc lá.

Diệp Tu Hàn giả chết tại chỗ. Không biết bao lâu, xung quanh tĩnh lặng.

Hắn cẩn thận hé lá, thấy một người đàn ông ngồi xổm trước mặt, mặt không cảm xúc, dùng ngón tay nhéo lá hắn, ánh mắt u tối.

Người này… sao giống Thẩm Trọng Quang trên bìa Vi Ma như đúc!

Đúng rồi, giọng nói vừa nãy bảo hắn đến thế giới Vi Ma. Chẳng lẽ người này là—

Đúng lúc, một giọng hệ thống rụt rè vang lên.

【Ký chủ, chào nhé, ta là hệ thống trà xanh 818 của ngươi. Ngươi vừa xuyên thư chắc mệt lắm, yên tâm, có 818 đây. Thế giới hiện tại là Vi Ma, dưới đây ta đọc văn án… Trời đất quỷ thần ơi, sao lại là thế giới này?!】

818 từng nghe các hệ thống trà xanh khác kể về thế giới này.

Nghe nói, ký chủ trà xanh trước đây, để thay đổi số phận chết thảm của nguyên chủ, lợi dụng việc biết cốt truyện, cứu ba đại lão khi họ gặp nạn, thành công lấy lòng họ, nhiều lần đẩy Thẩm Trọng Quang vào tuyệt cảnh.

Nhưng cuối cùng, Thẩm Trọng Quang vẫn như nguyên tác, trở thành Ma Tôn quỷ diện tàn nhẫn, tu vi kinh thiên.

Thẩm Trọng Quang tự tay đào nội đan của tra công và ba đại lão. Khi định phế tu vi của ký chủ, anh phát hiện ký chủ có sức mạnh đặc biệt, phản ngược mọi sát thương.

Thế là Thẩm Trọng Quang dừng tay, luyện hóa ký chủ, tra công và ba đại lão thành tượng đá, xếp thành vòng tròn, giam vĩnh viễn trên đỉnh núi.

Rồi Thẩm Trọng Quang thi triển “Phục Ngôn thuật” lên họ.

Pháp thuật này khiến người ta lặp lại một câu nói mãi mãi.

Từ đó, ký chủ kia không ngừng lặp: “Tất cả là lỗi của ta, là ta không tốt, muốn trách thì trách ta.”

Tra công lặp: “Ngươi quá thiện lương, nên mới bị bắt nạt. Lỗi không phải ngươi.”

Đại lão A lặp: “Sao hắn còn hùng hổ thế, ngươi khóc chưa đủ sao?”

Đại lão B, C…

Họ nói mấy trăm năm, ngày nào cũng có vô số tu sĩ đến xem. Họ vừa oán hận nhìn nhau, muốn xé đối phương, vừa lặp lại những lời thâm tình.

Trở thành kỳ quan của Tu Chân giới.

Cuối cùng, ký chủ kia tình nguyện trừ một triệu tích phân để rời đi, thề không bao giờ làm trà xanh nữa.

Nghĩ đến đây, 818 da đầu tê dại.

Nó chẳng thèm đọc văn án, hét lên với Diệp Tu Hàn:

【Ký chủ, chạy mau!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play