Lâm Hi cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cả người như vừa bị xe tải cán qua mấy lượt. Cô mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà chạm khắc hoa văn cổ xưa tinh xảo, không khí thoang thoảng mùi đàn hương thanh tịnh.
Khoan đã... Đây đâu phải bệnh viện?
Cô nhớ rõ mình đang trên đường đi làm về, vì tránh một đứa bé lao ra đường mà bị xe tông phải. Cú va chạm đó, cảm giác đau đớn và bóng tối ập đến vẫn còn rõ mồn một. Lẽ nào... cô chưa chết?
Một dòng ký ức xa lạ đột nhiên tràn vào đầu óc Lâm Hi, hỗn loạn, vụn vặt nhưng lại vô cùng chân thực. Thanh Hư Sơn, Vân Thâm chân nhân, đại sư tỷ Tô Thanh Dao, nhị sư muội Lâm Hi... yêu thầm sư tôn, đố kỵ đại sư tỷ, dùng thủ đoạn hãm hại... kết cục bị vạch trần, tu vi phế bỏ, chết thảm trong rừng sâu.
Trời đất quỷ thần ơi! Lâm Hi trợn mắt há mồm. Đây không phải là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cẩu huyết mà cô vừa đọc hôm qua sao? Cuốn truyện “Tiên Đồ Chi Thanh Dao” kể về nữ chính Tô Thanh Dao từ một cô bé mồ côi trở thành đại năng tu tiên, cùng nam chính Trì Dạ Minh sánh vai diệt yêu trừ ma, còn nam phụ sư tôn Tạ Vân Thâm thì si tình nữ chính đến mức hy sinh cả tu vi.
Mà cô, Lâm Hi, hiện tại lại chính là nữ phụ độc ác cùng tên, người có kết cục bi thảm nhất truyện!
“Nhị sư muội, muội tỉnh rồi sao? Sư tôn cho gọi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa, kéo Lâm Hi về thực tại.
Là Tô Thanh Dao, nữ chính nguyên tác, đại sư tỷ của thân xác này.
Lâm Hi hít sâu một hơi, cố gắng trấn định. Đã xuyên vào đây rồi, khóc lóc cũng vô ích. May mắn là cô xuyên vào thời điểm cốt truyện chính chưa bắt đầu cao trào, nữ phụ “Lâm Hi” này vẫn chưa kịp gây ra tội ác tày trời nào. Cô vẫn còn cơ hội thay đổi vận mệnh!
Theo ký ức của nguyên chủ, “Lâm Hi” này là thiên kim của một gia tộc tu tiên nhỏ, vì ngưỡng mộ Tạ Vân Thâm – vị tiên nhân trẻ tuổi tài cao, dung mạo tuyệt thế – mà sống chết đòi bái sư. Nhưng Tạ Vân Thâm trong lòng chỉ có Tô Thanh Dao – đồ đệ đầu tiên mà hắn tự tay cứu về từ đám cháy do yêu quái gây ra. Hắn nhận thêm Lâm Hi chẳng qua là vì nể mặt gia tộc cô và thấy cô cũng có chút tư chất.
Lâm Hi chỉnh lại y phục, cố gắng bắt chước dáng vẻ thanh cao lạnh lùng nhưng có chút kiêu ngạo của nguyên chủ, bước ra ngoài.
Ngoài sân, một bóng lưng bạch y thắng tuyết đứng lặng lẽ dưới gốc đào cổ thụ. Mái tóc đen dài như thác đổ, tùy ý dùng một cây trâm ngọc cố định. Dáng người cao ráo, thanh thoát như tiên nhân trong tranh. Dù chỉ là bóng lưng, cũng đủ khiến người ta cảm thấy một loại khí chất xa cách, lạnh lẽo nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Đó chính là Tạ Vân Thâm, sư tôn của cô, nam phụ si tình nhất truyện.
Nghe tiếng bước chân, hắn chậm rãi xoay người lại. Dung mạo ấy... Lâm Hi dù đã chuẩn bị tâm lý vẫn không khỏi thất thần. Đẹp, thật sự quá đẹp. Đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa sự lạnh nhạt cố hữu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, tạo thành một đường cong hoàn mỹ nhưng cũng đầy xa cách. Khí chất thanh lãnh như băng tuyết ngàn năm, khiến người ta không dám đến gần.
“Sư tôn.” Lâm Hi cúi đầu hành lễ theo trí nhớ, giọng nói cố gắng giữ vẻ kính cẩn nhưng không giấu được sự cứng nhắc.
Tạ Vân Thâm chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt lướt qua cô như không, rồi dừng lại trên người Tô Thanh Dao đang đứng bên cạnh. Sự lạnh nhạt trong ánh mắt hắn lập tức tan đi, thay vào đó là một tia ôn hòa hiếm thấy.
“Thanh Dao, mấy ngày trước ngươi xuống núi điều tra vụ án ở Lý Gia Trang, có manh mối gì mới chưa?”
Tô Thanh Dao kính cẩn đáp: “Bẩm sư tôn, đệ tử điều tra được mấy ngày nay trong trang liên tiếp có người mất tích vào ban đêm, đều là nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh. Người dân trong trang hoang mang lo sợ, nghi ngờ là yêu quái tác oai tác quái.”
Tạ Vân Thâm khẽ nhíu mày: “Yêu quái?”
“Vâng,” Tô Thanh Dao gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Đệ tử cảm nhận được yêu khí rất nhạt còn sót lại ở hiện trường, nhưng không rõ là loại yêu quái nào.”
Lâm Hi đứng bên cạnh, tim đập thình thịch. Lý Gia Trang? Vụ án mất tích nam nhân? Hình như trong truyện có tình tiết này! Đây là một trong những vụ án đầu tiên mà nữ chính Tô Thanh Dao và nam chính Trì Dạ Minh gặp nhau và cùng nhau giải quyết. Nữ phụ Lâm Hi vì ghen ghét nên cũng đi theo, nhưng không giúp được gì mà còn gây thêm rắc rối, suýt nữa hại Tô Thanh Dao.
Không được! Tuyệt đối không thể đi theo con đường chết đó!
Tạ Vân Thâm trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai xuống núi lần nữa, điều tra cho rõ ràng. Ta sẽ...” Hắn ngừng lại, ánh mắt vô tình đảo qua Lâm Hi đang cúi đầu im lặng, trong lòng có chút khó hiểu. Lâm Hi bình thường luôn tìm mọi cách để gây khó dễ Tô Thanh Dao, sao hôm nay lại im lặng khác thường?
Nhưng hắn cũng không mấy để tâm, tiếp tục nói với Tô Thanh Dao: “... Ta sẽ đưa thêm vài pháp bảo phòng thân cho ngươi.”
“Đa tạ sư tôn!” Tô Thanh Dao vui vẻ đáp.
Lâm Hi thở phào nhẹ nhõm. May quá, Tạ Vân Thâm không bắt cô đi cùng. Xem ra giai đoạn này, hắn vẫn chưa hoàn toàn chán ghét cô như trong truyện miêu tả sau này.
Nhưng cô biết, mình không thể cứ mãi trốn tránh. Muốn thay đổi số phận, cô phải tự mình mạnh lên, đồng thời phải thay đổi cách nhìn của Tạ Vân Thâm và Tô Thanh Dao về mình. Ít nhất, cũng phải khiến họ không còn xem cô là một kẻ phiền phức, độc ác.
“Sư tôn,” Lâm Hi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào Tạ Vân Thâm, “Đệ tử... đệ tử cũng muốn đi cùng đại sư tỷ.”
Tạ Vân Thâm và Tô Thanh Dao đều ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô.
Lâm Hi mím môi, cố gắng tỏ ra chân thành: “Đệ tử biết mình tu vi còn yếu kém, nhưng đệ tử muốn rèn luyện bản thân, cũng muốn san sẻ gánh nặng cho sư tôn và sư tỷ. Xin sư tôn cho phép.”
Tạ Vân Thâm nhíu mày chặt hơn. Hắn không tin Lâm Hi thật lòng muốn giúp đỡ. Chắc lại là một trò mới để gây sự chú ý hoặc là muốn tìm cơ hội hãm hại Thanh Dao. Nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng, không một chút tạp niệm của Lâm Hi lúc này, hắn lại có chút do dự. Ánh mắt đó... khác hẳn với vẻ ghen tỵ, tính toán thường ngày.
Tô Thanh Dao cũng ngạc nhiên không kém. Nhị sư muội luôn tỏ ra kiêu ngạo, xem thường việc tu luyện, sao hôm nay lại chủ động xin đi làm nhiệm vụ nguy hiểm?
“Muội...” Tô Thanh Dao định nói gì đó, nhưng bị Lâm Hi cắt ngang.
“Đại sư tỷ, xin tỷ hãy tin muội. Muội thật sự muốn thay đổi. Nếu có muội đi cùng, ít nhất cũng có thể hỗ trợ tỷ một chút việc vặt.” Lâm Hi nói, giọng điệu thành khẩn. Cô biết, muốn Tạ Vân Thâm đồng ý thì phải thuyết phục được Tô Thanh Dao trước.
Tô Thanh Dao nhìn sư muội mình, trong lòng có chút phức tạp. Dù không thích tính cách của Lâm Hi, nhưng dù sao cũng là đồng môn. Thấy Lâm Hi có vẻ thật lòng muốn sửa đổi, nàng cũng không nỡ từ chối thẳng thừng. Nàng quay sang nhìn Tạ Vân Thâm, chờ đợi quyết định của sư tôn.
Tạ Vân Thâm nhìn Lâm Hi hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu: “Được. Nhưng phải luôn nghe theo sự sắp xếp của sư tỷ ngươi, không được tự ý hành động.”
“Vâng! Đệ tử tuân lệnh!” Lâm Hi mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Bước đầu tiên, thành công! Cô đã thành công thay đổi một chi tiết nhỏ trong cốt truyện. Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn là nữ phụ não tàn chỉ biết ghen ghét nữa. Cô sẽ dùng trí tuệ và sự hiểu biết về cốt truyện của mình để sống sót, thậm chí là sống tốt trong thế giới tiên hiệp đầy rẫy nguy hiểm này.
Còn về Tạ Vân Thâm... Lâm Hi liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn. Nam phụ si tình này, tốt nhất là cứ để hắn đi theo con đường tình yêu với nữ chính đi. Cô tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ, yêu một người mà trái tim không thuộc về mình.