Dư Tội nhìn Tiêu Mộng Kỳ, được cô gật đầu khuyến khích, vỗ bàn nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của Thử Tiêu, bắt hết về.”
Ái chà, đúng là muốn ăn chửi, Hùng Kiếm Phi muốn đập đầu vào tường, chắp tay vái y một cái. Thử Tiêu cười cười khành khạch: “Đúng là anh hùng cùng chí, tôi nói mà anh em ta là một đôi, người khác làm sao so được.”
“Nhân tài ngốc như anh làm sao tôi bì được.” Dư Tội né tránh.
Cả phòng á khẩu chốc lát, sau đó là thở dài, Tiêu Mộng Kỳ ngồi xuống, Hùng Kiềm chỉ tay mắng: “Dư Tiện, cậu nghiêm túc có được không, tôi đang lo chết đây, cậu còn đùa cợt, định nhìn tôi bẽ mặt à?”
“Thực ra Thử Tiêu nói rất đúng đấy, nếu sợ sai thì không có lúc nào đúng, tôi làm đúng rất nhiều, vì sao? Vì tôi phạm lỗi nhiều hơn người khác, vụ án này đã gần như rõ ràng rồi, chúng ta thiếu chút manh mối chuẩn xác cùng chứng cứ thôi. Mọi người cứ do dự, vậy chúng chuyển mục tiêu, thế là vịt quay chín còn bay mất đấy.” Dư Tội giang tay ra: “Chủ số di động cùng hiệu xe, chỉ cần khống chế họ, vụ lừa đảo sẽ chấm dứt, ít nhất bớt người bị lừa.”
“Nhưng bắt xong rồi thì làm thế nào? Chứng cứ đâu?” Lạc Gia Long hỏi.
“Không có thì tạo ra chứ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play