Lý Nhị Đông đi bên cạnh lay vai Dư Tội hỏi: “Dư Nhi, kiếm tiền kiểu này ngon ăn, hay là làm thêm vài ngày, Nhiếp Béo cũng nghe chúng ta mà.”
“Nói nhiều ắt sai, làm nhiều ắt hỏng, chuyện đó mà có thể làm nhiều được à, xéo sang bên.” Dư Tội trước đó đã nói trước là chỉ làm một lần thôi, tên này thấy bở định đào mãi, bực mình đẩy tay hắn ra.
“Vì sao?” Lý Nhị Đông chưa chịu thôi, kiếm tiền dễ thế ai nỡ bỏ.
“Mười chủ xe chín người mù xe, nhưng chỉ cần có một người phát hiện vấn đề là xong, tìm ra nguồn cơn còn không dễ à, lúc đó họ tìm ai trút giận? Huống hồ sơ hở nhiều như thế, chủ xe cùng khu bị hỏng họ không nghi chắc, không biết nghĩ cách chuồn cho nhanh còn muốn quay lại, lần sau đừng thốt ra mấy câu ngu xuẩn ấy.” Dư Tội thừa hiểu dựa vào thủ đoạn bất chính chỉ kiếm chác nhất thời, ngàn vạn đừng mong dựa vào đó làm giàu, nếu không làm càng lớn càng lâu nguy hiểm, càng tham càng dễ chết.
Đậu Hiểu Ba bợp đầu Lý Nhị Đông một phát: “Đừng có mà thấy tiền mờ mắt, chúng ta tới đây để phát tài chắc, nghe Dư Nhi đi, cậu ta mặc dù thi tâm lý học tội phạm không qua, nhưng kinh nghiệm thực tiễn thì hơn đứt chúng ta.”
“Ê này, chửi xéo tôi đấy à?” Nhắc tới thành tích thi cử, Dư Tội không khỏi đỏ mặt.
Cả đám cười hô hố, nói thế chứ có thể nghĩ ra cách này trong lúc cấp thiết, lại thực thi một cách hoàn mỹ như vậy, phải thừa nhận năng lực tổ chức của Dư Tội. Mặc dù y không có sở trưởng gì thực sự nổi trội, nhưng khi tổng hợp mọi thứ lại thì hơn mọi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT