"Cậu đừng báo cáo với tôi là chỉ có chút năng lực đó thôi nhé, toàn là tinh anh năm xưa, vậy mà chỉ tóm được bọn bán lẻ đầu đường à?... Cái gì, bước tiếp theo nên làm gì à, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tự nghĩ cách đi, tôi chỉ cần kết quả... Ai không dám làm nói với hắn tới đồn công an Đại Bắc Trang báo cáo, tự cuốn xéo... Thứ ăn hại, thuê đám hiệp cảnh còn có ích hơn các cậu."
Dư Tội bật ghi âm điện thoại, đám người trong xe đưa mặt nhìn nhau, giọng của Lão Hứa, lệnh từ bên trên, không dám có nghi vấn gì nữa rồi.
Mấy ngày qua bọn họ thấy mình quá đáng lắm rồi, phá hết điều lệ cảnh sát rồi, thậm còn ngại không muốn đi cướp nữa, một phần tiền đem chia nhau, sướng thì sướng nhưng mà chột dạ, không chỉ một lần chất vấn Dư Tội đây có đúng là nhiệm vụ của trên sở không?
“Có Lão Hứa chống lưng phía sau chúng ta, còn sợ cái quái gì nữa.” Hùng Kiếm Phi nhẹ người, chỉ cần danh chính ngôn thuận là được, chứ còn bọn tội phạm thì việc quái gì phải thương, nhất là lũ buôn ma túy, hắn mà có quyền ấy à, gom lại tạch tạch tạch một tràng khỏi xét xử, xem thằng nào còn dám dính vào nữa.
Thử Tiêu mắt đảo tròn, đầu óc hắn không đơn giản như mấy người kia, đang tính toán được mất, quá hiểu Lão Hứa rồi, chắc chắn là muốn bọn họ làm chuyện bẩn thỉu thay mình. Nhưng mà lạ quá, thường chuyện này do đặc vụ mạo danh làm cơ mà, sao có thể để họ giương cờ cảnh sát đi làm một cách công khai như thế?
Dư Tội phát lại câu cuối cùng: “Thứ ăn hại, thuê đám hiệp cảnh còn có ích hơn các cậu."
“Nghe rõ chưa, bên trên còn chê chúng ta quá nhẹ tay... Tôi cũng hết cách, lệnh bên trên mà. Các anh không muốn làm thì đi tới đồn công an Đại Bắc Trang báo danh đi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT