Du Phong dừng chân đợi Tào Á Kiệt đi tới ngang bằng với bọn họ thì khoác vai phải hắn, khuyên: “Anh nghĩ thoáng chút, anh tệ tới mấy vẫn còn hơn tôi tên độc thân như tôi mà, chừng này tuổi đầu mà chưa có bạn gái, đủ thảm chưa? Nhưng tôi vẫn vui vẻ thôi.”
“Đúng thế, vì nữ nhân mà buồn chả đáng.” Dư Tội khoác vai trái Tào Á Kiệt.
“Thế kia à, sao tôi nghe nói có người ngày ngày tới cục chống ma túy quên ăn quên ngủ.” Tào Á Kiệt cắn trả: “Chuyện không liên quan thì các cậu nghĩ thoáng rồi.”
“Anh nói cũng phải... Từ khi thấy Lão Quách như thế, tôi như mắc chứng sợ hãi, toàn mơ thấy chị Lâm hi sinh... A, cái mồm thối tha này... Tôi chỉ mong biết chị ấy đang ở đâu, biết chị ấy an toàn là được... Thế mà cũng chẳng xong...” Dư Tội nói rồi tinh thần cũng đi xuống, lo lắng là một loại giày vò, vì không biết chút tin tức nào nên ngày đem trằn trọc càng lúc càng bất an.
Chả giúp được gì hết, Du Phong trừng mắt lên với Dư Tội, đi thêm một lúc nhìn Tào Á Kiệt, hai người chỉ biết thở dài, trước kia người sống thoải mái nhất là hắn, tổ chức tới nói chuyện, mọi người lo hắn sẽ đi đầu tiên, nhưng hắn lại là người đầu tiên đứng ra ở lại.
“Anh Tào, tôi thấy con người anh đa sầu đa cảm quá, có khi bạn gái anh chỉ giận dỗi, không phải muốn chia tay thật thì sao?” Dư Tội rốt cuộc cũng nói được một câu an ủi.
“Đúng rồi, có thể vì anh tới đây, cô ấy không vui nên cố tình gây chuyện để ép anh quay về.” Du Phong cũng đoán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT