Trà lâu sáng sớm, khách khứa ra vào nhộn nhịp không ngớt, ấm trà, sủi cảo, bánh bao nhỏ cùng đủ thứ bánh trái nho nhỏ vừa một miếng cắn, hoàn toàn cách ăn uống nồi to bát lớn của phương bắc.
Thử Tiêu đang ăn như chết đói, hắn có một ưu thế mà ai cũng ghen tị, đó là không cần biết đi đâu cũng không có chuyện hắn không quen thủy thổ, nào là hải sản tươi sống, nào là món Xuyên Lỗ cay mặn, hắn ăn được hết, thấy Dư Tội không ăn được món thang bao, cũng gắp ăn hết phần thừa.
Dư Tội lườm một cái: “Ăn nữa thành lợn đấy.”
“Tôi cùng lắm chỉ ăn như lợn, còn cậu có khí chất của lợn.” Thử Tiêu không chỉ ăn mà nói cũng chẳng chịu thua ai miếng nào.
“Đồ hàng nát.” Dư Tội uống ngụm trà sữa cuối cùng.
“Xì, keo bẩn, lúc tôi mời sao không bảo tôi ăn nhiều.” Thử Tiêu dựng ngón giữa lên, lấy giấy ăn chùi mép rồi vỗ bụng rời trà lâu.
Từ điểm đóng quân tới trà lâu khoảng 9 km, từ trà lâu tới xưởng Sửa nhanh chưa gọn là 3 km, rẽ qua một con phố là tới, hai người ra ngoài vẫy tay với Trương Khải và Vương Bằng Lợi giám thị trong xe, hai người đó đợi họ đi xa rồi mới lái xe tới chỗ có thể theo dõi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play