Sử Thanh Hoài vẫn như mọi khi, hết sức chu đáo chuẩn vật dụng sinh hoạt cho mọi người, lần này được cái là kinh phí phá án khá dư dả, bên đặc cảnh bao hết. Thấy Dư Tội rời xe giam giữ nghi phạm, hắn hỏi nhanh: “Có phát hiện gì không?”
“Hắn rất sợ hãi.” Dư Tội cứ cảm giác nỗi sợ của thằng này kỳ lạ, nếu bảo chúng đã giết người thế thì không cần khách khí với nạn nhân mới hợp lý.
“Cậu nói thừa đấy à, không sợ sao được, cướp nhiều như thế, nhẹ cũng mười mấy năm.” Lý Mân nhanh mồm nói.
“Cũng phải chừng đó.” Tào Á Kiệt, Sử Thanh Hoài không hiểu Dư Tội để ý cái đó làm gì.
“Không đúng, nghi phạm sau khi bị bắt một thời gian biết không thoát được, chúng dần dần không sợ nữa, chuyển sang bất chấp, thách thức, hoặc chấp nhận số mệnh... Nếu lâu vậy mà vẫn sợ...” Thử Tiêu gãi mũi, Dư Tội không nói thừa, nếu đã nói vậy tức là đang nhấn mạnh: “Hắn che giấu chuyện khác.”
“Còn chuyện gì được chứ?” Sử Thanh Hoài ngạc nhiên.
“Khả năng là chuyện càng nặng hơn.” Dư Tội tựa đang nói một mình: “Như Thử Tiêu nói đấy, tội phạm khi bị bắt cùng vạch trần tội lỗi, là lúc hắn bình thản nhất, có thể sa sút, xong không sợ hãi... Vương Thành nếu đã khai hết rồi, hắn không hoảng sợ như vậy, thật khó nói là còn chuyện gì nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play