Tên luật sư không nhận ra thái độ của đối phương dần thay đổi, hoặc có nhưng không coi ra gì, trong mắt hắn đây là hai tên cảnh sát sắp bị lột cảnh phục, nói không chừng chẳng bao lâu nữa gặp khuân vác kiếm sống ở bến sông, về cơ bản là không cùng đẳng cấp, càng nói càng không giữ được vẻ lịch sự giả dối: “Tôi phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói, nhưng với công vụ viên không tuân thủ pháp luật như thế, tôi thấy bớt người nào tốt người nấy.”
Quá rõ rồi, đối phương ỷ thế khinh người, ngay cả cơ hội trả nợ cũng không có nữa, hết rồi, trở mặt rồi hoàn toàn rồi. Thử Tiêu thở phào như trút được gánh nặng, vỗ vỗ cái bụng phệ, cười nhẹ nhõm: “Thế là tốt rồi, không cần bồi thường nữa, yên tâm ra đường bày quán rồi.”
Dư Tội bật cười, cầm cốc trà lên uống một hơi thật sảng khoái, nhẫn nhịn không phải là điểm mạnh của y, đối phương lịch sự biết điều mới làm khó y chứ muốn giở trò à, vậy thì thuộc lĩnh vực sở trường rồi.
“Anh nói gì?” Luật sư tưởng phải dọa hai tên cảnh sát quèn này sợ vỡ mật, ai ngờ người ta lại cười, cười thật không phải giả vờ, không biết hai người này có nghe nhầm gì không.
Thử Tiêu khinh bỉ: “Ý là, công việc mất rồi, sợ cái buồi gì nữa.”
“Thô tục.” Luật sư nghiêm mặt quát, như vừa nghe lời lẽ gì khó chấp nhận lắm.
Dư Tội và Thử Tiêu nhìn nhau cười lớn, hai anh em tâm ý tương thông gật đầu, ý là quan sát rồi, không có camera. Thử Tiêu như đổi hẳn con người, lưng thẳng lên cười gằn: “Về nói với người ủy thác anh, tổn thất xe thì chúng tôi có thể bồi thường, còn muốn chơi chết tôi à? Con mẹ chúng mày cứ đợi xem, chưa biết ai chết đâu, chúng mày chơi ngu rồi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play