Xe đi men theo con đường quanh co bên bờ sông Phần, ánh đèn lung linh của thành phố chiếu xuống mặt nước, mặt sông lăn tăn sóng, giống giải ngân hà dưới trần gian, ngoài kia cảnh sắc đẹp là như vậy mà trong xe không khí lại khác hẳn. Đi một lúc khá lâu mà người bên trong vẫn im lìm như thế, cô bé kia tựa hồ chẳng có ý chủ động giải thích với lãnh đạo, Hứa Bình Thu buông một tiếng thở dài, bắt chuyện trước, giọng hòa hoãn giống cha chú trong nhà: “Văn Quyên, sao lại tới nơi xa như thế làm việc?”
      “Chỗ này lương cao ạ.” Chu Văn Quyên lí nhí đáp.
      “Thế mỗi ngày đi về thế nào, cái quán đó kinh doanh buổi tối chắc phải đóng cửa muộn lắm, làm gì còn xe bus.”
      “Chạy bộ ạ.”
      Một câu trả lời đơn giản khiến lái xe cũng phải rùng mình, chí ít mười mấy km, nếu ngày ngày chạy khoảng cách như thế, cường độ còn hơn cả huấn luyện quân sự.
      Hứa Bình Thu "ồ” một tiếng nhìn cô gái gày gò tới xương gò má nhô lên, đúng là bộ dạng "hốc hác” Của mấy VĐV điền kinh, chẳng trách hôm đó khiến An Gia Lộ chật vật như vậy: “Cũng không phải không có lợi, chẳng trách thể năng của cháu còn hơn đại bộ phận nam sinh.”
      “Dạ.” Chu Văn Quyên không nghe ra khen hay chê, đột nhiên bị người quen phát hiện ra chỗ làm việc, tựa hồ rất tổn thương tự tôn, mãi không ngẩng đầu lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play