Hùng hổ nói một câu xong, Lão Dư quay sang vị cảnh sát hiền hòa kia, gương mặt tràn ngập tự hào khoe: “Con trai tôi đấy, trông khỏe khoắn tinh thần không, học trường cảnh sát tỉnh, năm nay là về rồi, đồng nghiệp của anh đấy.”
      Cục trưởng Lưu dở khóc dở cười ầm ừ đối phó, Dư Tội thì lên cơn đau dạ dày, cha ơi là cha, sao chỉ thấy tiền là mắt sáng, nhìn cái gì cũng mù mờ hết vậy, không xong rồi, chuyện này xử trí không khéo có khi hết đường về địa phương công tác.
      Bên trong cửa hiệu nhỏ ba mặt chất đầy hoa quả không có cả ghế ngồi, ba vị hình cảnh thường phục đứng hàng ngang cúi đầu, không còn mặt mũi nào đối diện với lãnh đạo nữa, cục trưởng Lưu cũng không hài lòng: “Mang phù hiệu của các cậu ra.”
      Ba người móc túi lấy phù hiệu, Lão Dư còn đang tính toán xem kiếm được bao nhiêu, nhìn thấy ba người kia đem huy hiệu cảnh sát ra, cổ họng "ặc” Một cái, thất vọng quay sang thằng con ai oán kêu: “Con ơi, hôm nay xe nhà mình bị xô miễn phí, đoán chừng không hi vọng đền tiền rồi.”
      Ông chủ này trở mặt nhanh quá, hai cảnh sát 110 ngoài cửa phì cười, cả cục trưởng Lưu cũng phải bành quai hàm mà nhịn, tiếp tục khách khí: “Lão Dư, chuyện này trách tôi an bài không tốt, ba người này vốn là đồng chí ở đội hình cảnh, trưởng cảnh sát có thông báo, muốn tìm con trai anh thảo luận chuyện địa phương thực tập, bọn họ được cử đi đón, ai mà ngờ xảy ra chuyện này... Vấn đề là do chúng tôi không nói rõ trước.”
      “Hả!?” Lão Dư trố mắt, bỏ mẹ rồi, chưa vào nhà đã gây sự với chủ nhà, nhìn con trai một cái, lửa giận bốc cao ba trượng, thế là tát ba phát đá ba phát, không trượt phát nào, vừa đá vừa mắng: “Cái thằng nhãi này, bảo mày đi đưa hàng, mày lại đi gây họa... Xô vào ai không xô, mày đi xô cảnh sát, tương lai tốt nghiệp người ta có nhận mày không? Về nhà thực tập sao không nói... Á à, mày còn trừng mắt với cha mày à, đánh chết thằng tiểu vương bát đản...”
      Dư Tội đưa tay chắn, mắt cảnh giác nhìn đám cảnh sát ý đồ bất thường kia, Lưu Sinh Minh ở giữa hai người can ngăn, Dư Tội thấy cha còn không dừng tay, sôi máu: “Làm sao con biết họ là cảnh sát, suốt từ sáng sớm bám theo con, con còn tưởng muốn cướp hàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play