Là giáo viên, thế nên theo bản năng che chở cho học sinh, chủ nhiệm Giang ổn định tinh thần rất nhanh, liền giả ngốc đối phó: “Xử trưởng Hứa, có cần truy cứu rõ ràng thế không, chẳng qua là uống chút rượu, thi thoảng đánh nhau, bọn chúng còn đánh lẫn nhau mà... Anh biết, bọn trẻ con đó tới được đây học đâu dễ dàng, không thể đến khi sắp tốt nghiệp rồi còn xử phạt đuổi về. Lại chẳng phải chuyện phạm pháp gì, bỏ qua được thì bỏ qua...”
      Người bạn cũ này bao năm không thay đổi gì, quá tốt tính, dễ mềm lòng, thế nên mới chết dí ở vị trí này, không leo lên được, Hứa Bình Thu lấy ra một cái máy camera nhỏ, trang bị hình sự, đưa tới: “Vậy anh xem thế này có phải là phạm pháp không?”
      Chủ nhiệm Giang hồ nghi bật nút phát, hình ảnh vừa ra, vội vàng đưa tay lấy kính trên bàn xem cho rõ, chưa xem hết đã ấn tạm dừng, thái độ lãnh đạm hơn hẳn, giọng điệu mơ hồ có chút tức giận: “Anh có ý gì?”
      Chuyện này nói nhỏ thì là trẻ con làm bậy, chẳng có gì to tát, chụp vào mũ "học viên trường cảnh sát ẩu đả tập thể", lúc đó có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật.
      Hứa Bình Thu đưa tay muốn lấy lại máy quay, nhưng Giang Hiểu Nguyệt giữ chặt lấy, ông bật cười: “Anh không trả thì tôi cho anh đấy, thái độ anh quá ác liệt, tôi không nói chuyện với anh nữa.”
      “Đợi đã.” Giang Hiểu Nguyên đứng dậy ấn mạnh Hứa Bình Thu xuống ghế sô pha, lúc này chẳng bận tâm đối phương hơn mình mấy cấp nữa: “Anh nói rõ ràng đi, nơi này dù gì cũng là trường cũ của anh, ai lại đi bội nhọ trường cũ chứ? Anh chê thanh danh cảnh sát bây giờ chưa đủ thối à, rồi sao, anh muốn làm cái gì?”
      “Lời này không đúng rồi, học sinh của anh tổ chức đánh người, sao lại thành tôi bôi nhọ trường cũ?” Hứa Bình Thu vặn lại.
      Giang Hiểu Nguyên đi qua đi lại, mặt như mướp đắng: “Lão Hứa, cho dù anh không nể mặt bạn học cũ tôi đây thì cũng phải nể mặt thầy Vương chứ? Năm xưa thầy Vương chiếu cố anh không ít, anh kém gì ai nào, cầm đầu đánh nhau, trộm ngô trộm khoai của nông dân bị người đuổi tới tận trường, không có thầy ấy bao che cho, có anh ngày hôm nay không?”
      “Này này này, chuyện cũ rích đời nảo đời nào sao còn lấy ra, chúng ta nói chuyện bây giờ.” Hứa Bình Thu vỗ bàn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play