“Gì mà tham dự, chính mấy đưa bọn tôi tìm ra mục tiêu.” Dư Tội kể lại đại khái những rối rắm trong vụ án, kể tới điểm đột phá, tới phương pháp tìm kiếm, làm Lâm Vũ Tịnh mấy lần vỗ trán, trách mình trí tuệ có vấn đề, đơn giản vậy mà không nghĩ ra, cuối cùng xử lý qua loa đến cô cùng trầm mặc. Dư Tội thở dài: “Kỳ thực có vài việc tôi cũng hiểu, nên hồ đồ thì hồ đồ cho qua, nhưng nghĩ tới mấy chục năm trong nghề nữa mà cứ phải sống qua loa như vậy, thực sự không dám nghĩ tiếp...”
“Cậu nghĩ thật xa, tôi còn chưa nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Vũ Tịnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi rơi vào ưu tư.
Vốn định an ủi Lâm Vũ Tịnh, nhưng Dư Tội nói xong chính bản thân cũng trở nên nặng nề, thầm hô phương hướng sai mất rồi, làm cô có vẻ càng thêm buồn bã, cũng chứng tỏ xảy ra chuyện không hề đơn giản, nếu không Lâm cảnh ti từng trải sa trường không sa sút như vậy, cẩn thận hỏi: “Chị Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Kỳ thực tôi vừa ở bệnh viện về...”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng làm trong lòng Dư Tội giật đánh thót một cái.
“Hai đồng chí trong tổ đột kích, là chiến hữu của tôi khi ở đội đặc cảnh, chúng tôi cùng vào cục chống ma túy, một tháng qua chúng tôi truy theo vụ bán ma túy, tới tận giao giới Hà Bắc, bắt được vài tên bán ma túy... Nhưng khi bắt tên đầu mục, hắn biết là chết chắc, thế nên giật lựu đạn, giật lựu đạn...” Lâm Vũ Tịnh cứ lẩm bẩm một từ mãi, gạt đi giọt nước mắt bên khóe, hơn nghẹn ngào: “Hai anh ấy đều trọng thương, cả đời này sẽ sống trong tàn tật.”
Dư Tội không nói gì cả, loại chuyện này chút bất ngờ cũng không có, đám tội phạm đó đem đầu đi buôn ma túy, mang tư tưởng, hoặc thành công hoặc thành ma, cảnh sát chống ma túy, luôn phải đối diện với cuộc chiến sinh tử như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play