Mọi người kéo nhau tới phòng thẩm vấn ở tầng một, đừng nghĩ thằng này đầu trộm đuôi cướp, nhầm, đẹp trai lắm, tóc dài, thi thoảng điệu đà hất một phát, đang trả lời Lâm Tiểu Phượng: “Chị Lâm, thực sự không phải tôi, tôi không biết gì hết, trộm nó nói bán cho tôi là bán cho tôi à? Chứng cứ đâu? Bắt gian cả đôi, bắt trộm tận tay, cứ có kẻ đổ vấy cho tôi, lại triệu tập tôi thế này, ảnh hưởng tới làm ăn lắm.”
“Giả Hạo Thành, không chỉ một người, mà rất nhiều người rồi, đây gọi là tiêu thụ đồ ăn cắp, hiểu không?” Lâm Tiểu Phượng dí mặt vào mặt hắn, giống muốn há mồm ngoạm một cái.
“Vậy đồ ăn cắp đâu, không có thì sao gọi là tiêu thụ?”
“Mày đừng vênh váo, đợi tìm được chứng cứ thì hối không kịp.”
“Vậy thì chị có chứng cứ thì hẵng nói, không thể bằng vào suy đoán mà hoài nghi tôi... Chưa nói lần trước người trong đội các chị đánh tôi, chuyện này chưa xong đâu, chú tôi nói, phải mời luật sư kiện các người.” Giả Hạo Thành hùng hồn tuyên bố, dù hắn cũng chẳng có chứng cứ.
Ở bên ngoài cửa sổ, Dư Tội nghiêng người hỏi Dương Khương: “Là ai đánh vậy?”
Thử Tiêu xen mồm: “Đội trưởng dặn, không được nói.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play