Thử Tiêu vốn chẳng hào hứng lắm với cái vụ án tốn công tốn sức này, xong từ lúc gặp Đỗ Địch lại hứng thú với giới giang hồ, hỏi vào: “Vậy người mới thì sao, ai có bản lĩnh này không?”
“Giờ ai muốn bỏ công sức tập cái thứ kỹ thuật này, cưỡi xe moto phóng qua giật phăng một phát là xong, nhanh gọn, hệ số an toàn cao hơn. Nói tới kỹ thuật thì phải là thế hệ cũ chúng tôi, ra tay lúc nào cũng phải gọn gàng đẹp mắt... Thực ra kỹ thuật cao cũng là bất đắc dĩ, cái thời một người hô trộm một cái là toàn dân lao vào đánh, kỹ thuật không cao ai dám ra giang hồ xông pha? Giờ thì người mất đồ sợ không dám nói, kẻ trộm lại hung hăng, nghe hô trộm, ai nấy tránh đường sợ tai bay vạ gió... Nếu không phải chân tay tôi bất tiện, giờ xưng hùng xưng bá, kiếm ăn ngon lành... À, tôi nói đùa, nói đùa thôi, đừng tin...“Lão trộm già liên tục cười nịnh, còn tát mồm: “Già rồi, lẫn rồi, cái mồm nói linh tinh, cái mồm nói linh tinh.”
Thấy hai người kia nhìn mình, Dư Tội lắc đầu, đây là loại không còn giá trị nữa, ngón tay tàn tật không thể quay về nghề cũ, nếu không với thủ đoạn trước kia mà chơi cờ bạc bịp cũng kiếm sống thoải mái rồi.
Lý Nhị Đông thấy việc đã xong, không muốn nhìn lão già này thêm phút giây nào, chỉ tay ra ngoài: “Cút xéo.”
“Dạ dạ...” Lão già như nghe tin ân xá, rối rít nhảy xuống xe, chợt nhớ ra, bám cửa sổ hỏi: “Vậy... Số tiền kia, cậu nói là...”
“Lời của cảnh sát mà cũng tin à, đúng là càng sống càng đi xuống, lão tử không thu tiền xăng xe là may rồi, xéo!” Dư Tội đạp ga, rồ một tiếng phun khói đi luôn, bên trong xe truyền ra tiếng cười khả ố.
Lữ Trường Thụ cứ đứng ngây ra mới nhổ phẹt bãi nước bọt: “Mẹ nó, thói đời giờ toàn thế, cảnh sát khốn nạn hơn cả trộm cắp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play