Mấy đội viên đội chống trộm cắp đường phố cười rộ vây quanh Kiều Tiểu Thụy, Dương Khương móc ra mấy tờ giấy ăn cho hắn lau mặt. Kiểu Tiểu Thụy như gặp ma, bất chấp sau lưng là đống rác, cứ liên tục lùi lại.
“Đừng sợ, chúng tôi tuy làm công lâm thời xong cũng là cảnh sát.” Dương Khương trở giọng, cái thân phận này cũng hay, thích thì nói mình là cảnh sát, chả ai cãi được, không thích thì bảo không phải, cũng chẳng sai, bọn họ đâu ở trong biên chế.
“Cảnh sát là để phục vụ cho nhân dân.” Lão Thử vừa nói vừa nén cười.
“Bị thương có nặng không Tiểu Kiều, có cần đi bệnh viện không?” Lại có người quan tâm hỏi han.
“Tha, tha cho tôi.” Kiểu Tiểu Thụy bị sự quan tâm đó làm mếu máo cảm động, à nhầm, vì sợ, sợ tới tận tâm khảm, chưa bao giờ hắn gặp loại cảnh sát nào bẩn như vậy: “Tôi, tôi không dám làm trộm nữa, mãi mãi không làm trộm nữa.”
“Cái gì mà tha, chúng tôi không định bắt anh, giờ anh là đối tượng bảo hộ đặc biệt, vừa rồi không có chút tôi thì anh bị đánh rơi răng rồi.”
“Đúng thế, nếu anh mà mất chân mất tay thì không phải vụ án trị an nữa, mà là án hình sự đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT