Dư Tội dựa lưng vào ghế, đầu ngửa lên trần nhà sơn trắng, bốn góc có gắn camera giám sát, không có góc chết, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, cảm giác của y lúc này như bản thân mới chính là tội phạm đang chờ thẩm phán, không giống lần trước bị đưa vào trại giam chỉ có sự phẫn nộ muốn thiêu cháy tất cả.
Muốn tìm một lý do để kiên cường đối mặt, nhưng chẳng tìm ra, ngay cả cái lý do chính nghĩa cũng chẳng đứng vững, là người phe chính nghĩa, thừa biết nó là cái thứ gì rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, nhịp tim tăng tốc một cách tự do, không nói cũng biết ai sắp tới, lúc này y chỉ muốn ôm mặt bỏ chạy chứ không phải đối diện, nhưng muốn chạy cũng chẳng được.
Cửa mở, Phó Quốc Sinh đi vào, có vẻ đã quá quen với loại hoàn cảnh này rồi nên chẳng thèm nhìn ai, cứ vậy đi xuống ghế ngồi xuống, giơ tay lên để cảnh sát tháo xích nối với còng ở chân, động tác thuần thục tự nhiên như về nhà, đột nhiên toàn bộ động tác dừng lại, cả mặt hắn cũng đóng băng.
Hắn nhìn thấy Dư Tội, ngồi ở ghế thẩm vấn, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng, ngàn vạn lần không tin, có điều chớp mắt lại khôi phục bình thường, rồi chẳng hề có chút dấu hiệu nào hắn cười, cười cuồng dại, cười như tiếng cú kêu đêm, cười tới ho sặc sụa cười tới rơi nước mắt.
Dư Tội miệng co giật, lỗ mũi bật ra âm thanh tức cười sau đó cũng không kìm được tiếng cười lớn, che mặt mà cười.
Một đám cảnh sát bị biểu hiện dị thường trong phòng thẩm vấn làm ngạc nhiên không hiểu gì, chỉ có Hứa Bình Thu rất bình thường, căn dặn: “Mọi người phải chuẩn bị tâm lý đi, có cậu ta, không chỉ nghi phạm bị kích thích, mà chúng ta cũng không phải ngoại lệ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play