Mắt chó nào của hắn nhìn thấy mình học hành không ra gì, Dư Tội hơi chột dạ, còn cãi: “Ai bảo anh thế, ai không ra gì, tôi là học viên ưu tú, nếu không sao Lão Hứa chọn tôi chấp hành nhiệm vụ này.”
“Bốc phét làm gì, tôi nhìn là biết rồi, bắt người đã khó, định tội càng khó, nhưng lần này không khó nữa rồi.” Số 02 cao hứng vô cùng, nhiệm vụ này hoàn thành đồng nghĩa với việc hắn rốt cuộc cũng được trở về: “Trong những cái sim này, hẳn là có thể tìm ra kênh tiêu thụ hàng, những hai chiếc di động, không chừng có máy được Hàn Phú Hổ gọi tới lần cuối... Nói không chừng trong PDA còn có danh sách trọng yếu... Vậy là chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh rồi, công lao lớn thế mà để tên ngu ngơ như cậu vớ được.”
“Ê này Lão Nhị, con mẹ nó đừng cho rằng tôi lịch sự với anh thì chuyện trước kia bỏ qua nhé, đợi xong việc rồi tôi tính sổ với anh.” Dư Tội nghiến răng uy hiếp.
“Vậy cậu phải tìm được tôi đã, nhiệm vụ kết thúc, cậu muốn gặp tôi cũng khó.” Số 02 không coi ra gì.
“Được, cứ trốn chui trốn nhủi cả đời đi.”
Hai người lời qua tiếng lại không ai phục ai, có điều xem như cùng chung chiến hào một đêm, ân oán chỉ còn ngoài miệng.
Lục soát xong thì Thẩm Gia Văn cũng lờ mờ tỉnh lại, mí mắt sụp xuống, khẽ cắn môi không nói một lời, khi Dư Tội vừa đi qua, bất ngờ bịcô ta nhổ một bãi nước bọt, vội vàng né tránh. Dư Tội tặc lưỡi liên hồi cúi người xuống nói: “Chị dâu à, đừng trách tôi, chị nói là gửi gắm hạnh phúc nửa đời sau cho tôi mà... Tôi kiếm cho chị chỗ đi về, không phải vất vả trong sương gió nữa, tốt quá còn gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play