“Mẹ mày Dư Nhị, tao chém chết mày! Mày chết rồi, mày chết chắc rồi, thằng chó!”
Bùi Ngư lồng lộn cầm dao chém liên tiếp vào cái xe hàng đổ nghiêng bên đường, vừa chém vừa gào rú. Hàng hóa bị phá tan nát vứt bừa bãi khắp nơi làm hắn khóc không ra nước mắt, bị hải quan bắt xe giữ hàng còn đi một nhẽ, ai chả có lúc xui xẻo, nhưng mà Dư Nhị làm thế này khiến hắn mất hết chữ tín, về sau còn ai muốn giao hàng cho hắn nữa, mà đền thì đền sao nổi, những sáu xe với bao nhiêu hàng như thế, hắn trắng tay rồi.
Đang định sai thủ hạ gom góp hàng hóa giảm thiểu tổn thất, đúng lúc này vang lên thứ âm thanh làm chân hắn bủn rủn, còi xe cảnh sát.
Từ xa xa mấy chiếc xe cảnh sát nhá đèn xanh đỏ từ phía cửa cảng chạy tới, không cần nói cũng biết bị người ta đâm sau lưng rồi, dù buôn lậu có lo lót ô dù thì cũng không ai cho anh làm ăn trắng trợn như thế, sau xe cùng đống hàng ở đây, ai bao che nổi.
“Anh Ngư, hay gọi cho đội trưởng Cao nói một tiếng.” Một tên thủ hạ kiến nghị.
“Không, đi thôi.” Bùi Ngư qua lại với cảnh sát, biết đám người đó có thể bẩn tới mức nào, quyết đoán bỏ hàng, phất tay gọi người lên đường.
Khi đội chống buôn lậu tới nơi thì người của Bùi Ngư đi hết rồi, cũng chẳng muốn truy đuổi, nhìn hàng hóa vương vãi khắp nơi, đội trưởng cười muốn rách miệng, vội vàng báo cáo cho lãnh đạo: “Báo cáo cục trưởng Lý, chúng tôi phát hiện ra sáu chiếc xe nghi ngờ buôn lậu, hàng chủ yếu là di động, laptop của Apple... À, còn có một xe sữa bột... Chủ hàng đã vứt xe, bỏ chạy... Vâng, toàn bộ đã bị thu giữ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play